Hướng tiểu viên

-Chẳng phải anh nói chở tôi vào thành phố sao?
 
Trần Bạch Diệm nhìn chằm chằm câu nói này không biết trả lời thế nào? Có ý gì? Anh từng nói, nhưng anh cũng nói rằng hai người đã kết thúc, không ve vãn nhau nữa, câu này không tính à? Cho rằng mấy lời anh nói đều láo sao? Câu nào giữ lời câu nào không giữ lời thì phải xem tâm trạng của cô à?
 
Tức thật đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không trả lời cô.
 
Không trả lời thì không ngủ được.
 
Gõ chữ “Hai chúng ta có quan hệ gì, tôi ra ngoài làm việc còn phải dẫn theo cô, thế là sao hả?”
 
Không gửi đi, lời này có vẻ không hay lắm.
 
Lại gõ chữ “Hướng Tiểu Viên cô có ý gì? Lại câu dẫn tôi à? Ý cô muốn thế nào hả?”
 
Cũng không gửi đi, có vẻ anh rất muốn được cô câu dẫn.
 

Ngủ thôi ngủ thôi!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết Tiểu Viên đang làm gì?
 
Nghĩ đến chuyện này, hình ảnh trong đầu càng cụ thể, vì anh đã nhiều lần gặp Hướng Tiểu Viên vào hơn nửa đêm, hoặc là kiểu ăn mặc như muốn bị người ta lột sạch, hoặc là kiểu đã bị anh lột sạch từ sớm, nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ, nếu vào giờ này… phải ngủ ở nhà anh…
 
Dương vật dựng đứng rồi.
 
Đệch! Trong lòng Trần Bạch Diệm nóng như lửa đốt, anh ngồi dậy tức giận nhìn đũng quần của mình, cứng con mẹ gì!
 
Xuống giường đi vào phòng khách, anh đang ngủ ở nhà mình, buổi tối lúc về Trần Bạch Diệm đã mua coke lạnh, nhưng nó đã sớm trở lại nhiệt độ bình thường, anh chỉ ở một hai ngày nên không mở tủ lạnh.
 
Coke ấm trút xuống cổ họng, Trần Bạch Diệm càng khó chịu hơn, Trần Bạch Diệm mở cửa sổ ra đón gió trời hút thuốc, trong đầu chỉ toàn là Hướng Tiểu Viên.
 
Nếu cô ở đây, thì anh sẽ lập tức cởi sạch cô rồi đâm cô, làm cô, đánh mông sưng lên! Miệng cũng hôn tới nỗi sưng tấy! Núm vú cũng mút sưng luôn! Khắp người từ trên xuống dưới đều phải sưng tấy lên hết! Xem cô còn giận dỗi hay không!
 

 
Điếu thuốc trên môi, bên ngoài gió đêm thổi tung làn khói, Trần Bạch Diệm bứt rứt chết đi được, lấy điện thoại ra gọi điện cho cô, mắng người!
 
“Alo~” Tiểu Viên bắt máy rất nhanh, nghe giọng có vẻ còn đang nằm.
 
Trần Bạch Diệm: “Chưa ngủ à?”
 
“Ừm, vốn dĩ sắp ngủ rồi.”
 
Trần Bạch Diệm: “Ừm… vậy cô ngủ đi.”
 
Tiểu Viên: “Anh trai~”
 
Trần Bạch Diệm tức chết mất, lại nữa rồi! Anh hỏi: “Ai là anh trai cô? Gọi tôi làm gì?”
 

Tiểu Viên: “Anh tìm tôi làm gì?”
 
Trần Bạch Diệm: “Hừ.”
 
Tiểu Viên: “Vậy tôi cúp máy.”
 
Trần Bạch Diệm: “Khoan đã.”
 
“Cô, wechat kia của cô có ý gì? Cô muốn đến với tôi à?”
 
Tiểu Viên: “Tôi không đi được, anh lại không dẫn theo tôi đi chơi.”
 
Trần Bạch Diệm cố ý hỏi: “Tôi trở về giải quyết công việc tại sao phải dẫn cô theo? Tôi cũng không phải chồng cô, dù không dẫn cô ra ngoài chơi thì tôi cũng không hề thẹn với lòng, có biết không? Nếu tôi là chồng cô thì dù đi đâu tôi cũng sẽ dẫn cô theo, tôi giải quyết công việc thì cũng dẫn theo cô, tôi đi công việc còn cô đi chơi, vậy hai chúng ta là mối quan hệ đó à? Hơn nửa đêm bảo tôi không dẫn cô đi chơi, cô có ý gì!”
 
Tiểu Viên im lặng nửa ngày trời, nói: “Ò, vậy làm phiền rồi, tạm biệt.”
 
Trần Bạch Diệm: “... Alo?”
 
Tiểu Viên không hề tức giận, vừa rồi cô im lặng suýt nữa đã ngủ gật.
 
Kết thúc cuộc gọi, cô lại tỉnh táo, trở mình ôm gối đầu, Tiểu Viên nhớ đến những chuyện Tiểu Hắc nói với cô.
 
Trần Bạch Diệm là một đứa trẻ không ai quan tâm.
 

Trong lòng Tiểu Viên bỗng có sự thương cảm khó nói thành lời, nhưng đó không chỉ là chuyện đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ vất vả trưởng thành, cô cũng cảm nhận được cuộc đời, có người sinh ra đã cô đơn, có người đến già mới cô đơn, có lẽ đây là bản chất của cuộc đời, một thân một mình xông xáo vào đời.
 
Trong lòng cô cảm thấy Trần Bạch Diệm có điểm gì đó tương đồng với mình, loại tương đồng này khó có thể hình dung chi tiết, nhất định phải giải thích rõ hơn, gần như là… muốn ôm chầm lấy anh.
 
Suy nghĩ thật kỳ quái.
 
Dường như khi nghe được Trần Bạch Diệm đã sống cô đơn nửa giai đoạn trước của đời người trong cay đắng, thì Hướng Tiểu Viên không còn sợ hãi nửa giai đoạn sau của cuộc đời mình nữa.
Đó là cảm giác khá ích kỷ.
 
Đinh!
 
Tin nhắn wechat gửi đến!
 
Trần Bạch Diệm nói: “Viên Nhi, em đừng đùa tôi, có được không?”
 
Tiểu Viên nhìn mấy chữ này mà chảy nước mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui