Hướng tiểu viên

7 giờ sáng, Trần Bạch Diệm lái xe đến chợ nông sản cũ.
 
Anh dừng xe dưới bóng râm ven đường rồi đi bộ vào trong.
 
Sâu bên trong chợ có một con phố bán đồ ăn sáng, mì lạnh bánh bao nhân thịt đậu cái gì cũng có, Trần Bạch Diệm phải lấp đầy cái bụng trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đường trải đá của phố ăn sáng lúc nào cũng đầy dầu và ẩm ướt, hôm nay anh mang giày thể thao, mỗi lần nhấc chân đều có thể cảm nhận được sự nhớp nháp, tiếng địa phương cãi nhau văng vẳng trong không trung, một cậu bé nhỏ tuổi mua mì lạnh nhưng lại sợ không đủ cay nên cứ nhắc đi nhắc lại với ông chủ, Trần Bạch Diệm cảm thấy khá phiền, anh đến một quầy hàng tương đối ít người ngồi xuống, kêu một bát đậu phụ và một cái quẩy.
 
Băng ghế ở quán đậu phụ cực kỳ thấp, Trần Bạch Diệm chân dài, vừa ngồi xuống thì đầu gối đã gập đến bụng, anh cúi người ăn rất nhanh, vì lưng gồ ra nên thỉnh thoảng sẽ bị người qua lại đụng trúng, lúc mạnh lúc nhẹ, thật khiến người khác bực bội.
 
Đang định ăn hết đậu phụ trong hai muỗng rồi rời đi, đột nhiên sau lưng có người chống tay lên, khiến Trần Bạch Diệm suýt chút úp mặt vào bát.
 
“Xin lỗi thành thật xin lỗi.” Người vừa đẩy anh còn chưa kịp đứng vững lại đã liên tục xin lỗi.
 
Nghe giọng là con gái, Trần Bạch Diệm nhịn, anh không quay đầu lại, chuẩn bị thanh toán rồi rời đi, giây tiếp theo, một tấm vải trắng lướt qua trước mắt anh, cô gái mặc chiếc váy dài trắng ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh.
 
“Thật sự xin lỗi, vừa rồi đã đụng trúng anh.”
 
Trần Bạch Diệm nhìn mặt cô gái, khiến cô đứng hình trong giây lát rồi cười nói: “Là anh à.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao.” Anh nói, buông điện thoại xuống rồi bưng bát đậu phụ còn một nửa lên.
 
Hướng Tiểu Viên nói với ông chủ cho cô một bát đậu phụ, cô nói bằng tiếng phổ thông, âm cuối có chút cuốn hút, Trần Bạch Diệm lại nhớ đến tiếng “alo” như đang thở gấp trong cuộc gọi tối hôm qua.

 
Gặp quỷ rồi.
 
Hai ba muỗng đã ăn xong, lúc này đậu phụ của cô mới lên, lúc thanh toán Trần Bạch Diệm sẵn thanh toán cho cô luôn, Hướng Tiểu Viên lại cảm thấy không hay lắm.
 
Trần Bạch Diệm đến lấy hàng mà anh đã đặt từ một ông chủ quen, chẳng hạn như chồi lá non dương xỉ phơi khô, khá nhiều món, anh đi đi lại lại hai lần, lần cuối khi rời đi, anh nhìn thấy một ông cụ gần đó bán lá hương thung đựng trong giỏ tre, anh mua một ít về để trộn với đậu phụ.
 
Ngoảnh đầu đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Hướng Tiểu Viên, lúc này anh mới thấy rõ trang phục của cô, chiếc váy dài trắng từ trên xuống dưới, bên ngoài khoác một chiếc áo denim, cô cúi đầu đặt thứ gì đó trong tay xuống đất để nghỉ ngơi, rõ ràng là không xách nổi.
 
Trần Bạch Diệm tiến về phía trước: “Trở về à? Tôi lái xe tới, đưa cô một đoạn.”
 
“Vậy thì không hay lắm.”
 
“Tiện đường.” Anh xách đống thức ăn mà cô đã mua đi về phía trước, Hướng Tiểu Viên đuổi theo phía sau.
 
Trần Bạch Diệm lái kiểu xe bánh mì, được dùng để chở khách ở vùng ven đô thị, có vài người đi đường tưởng Trần Bạch Diệm là tài xế, hỏi anh có đi hay không? Trần Bạch Diệm nói không đi, anh xếp đồ ra sau, mở cửa ghế phó lái để Hướng Tiểu Viên lên xe, còn bản thân thì đi vòng qua đầu xe.
 
Anh lên xe mở cửa sổ châm thuốc.
 
“Đã mua nồi hấp chưa?” Anh vừa hỏi vừa lay lay điếu thuốc, như thể nó có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
 
Phả khỏi ra, anh híp mắt khởi động xe, khí thế của anh khiến Hướng Tiểu Viên cảm thấy tội lỗi nếu không trả lời câu hỏi đó.
 
“Vẫn chưa.” Cô nói.

 
Cô muốn bán thử trước một thời gian, dù sao lúc mới bán chắc chắn sẽ không có nhiều người ăn, lồng hấp trong quán vẫn miễn cưỡng dùng được, tròn vuông gì cũng ăn vào bụng thôi.
 
Xe bánh mì quay đầu chạy vào thành phố, Hướng Tiểu Viên hỏi anh: “Chẳng phải anh là đầu bếp sao? Anh cũng là người mua đồ luôn à?”
 
Nụ cười của Trần Bạch Diệm không lộ rõ ý tứ, anh biết cô tưởng Tiểu Hắc là ông chủ, nhưng anh không giải thích, chỉ nói: “Đúng vậy.”
 
Hướng Tiểu Viên không khỏi nể anh, cô thích người luôn nỗ lực như vậy, tối hôm qua cô mới biết được chảo đáy tròn trong quán cũng là Trần Bạch Diệm tự đặt, với cả anh còn biết nấu ăn, người có tay nghề như vậy thì đi đến đâu cũng không sợ đói chết.
 
Trần Bạch Diệm hỏi cô: “Cô tự mở quán sao?”
 
Hướng Tiểu Viên do dự một chút nói: “Phải, chồng tôi đang đi công tác nước ngoài.”
 
Rõ ràng Trần Bạch Diệm rất bất ngờ, anh cứ nghĩ rằng cô còn độc thân.
 
Hướng Tiểu Viên đã nói dối, một cô gái như cô tự mở quán, vẫn nên cẩn thận thì hơn, hơn nữa cũng lớn tuổi rồi, lúc nào cũng có người muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, cứ dứt khoát nói rằng mình đã có chồng thì đỡ tốn rất nhiều nước bọt.
 

 
Trở lại quán, Trần Bạch Diệm dừng xe trong con ngõ ngay cửa bếp sau của quán cô, Hướng Tiểu Viên xuống xe lấy đồ ăn, Trần Bạch Diệm nhìn cô khom người để lộ đường cong eo hông, một cảm giác lạ chợt lướt qua.
 
Người ta đã kết hôn rồi.
 


 
Hướng Tiểu Viên đã mua được nguyên liệu cần thiết, cô treo tấm bảng ngay cửa viết “Bánh cuốn thuần Quảng Đông 4 tệ/phần thêm trứng hoặc thịt 5 tệ/phần”, thực đơn trên tường ở trong quán cũng dùng bút viết thêm.
 
Giữa trưa khách đến ăn có hỏi cô bánh cuốn là gì, nhưng không ai gọi.
 
Tầm 1 giờ có hai vị khách quen tới, Hướng Tiểu Viên thấy họ vào quán thì đi trụng mì như thường lệ, người đàn ông cao to chính là quản đốc, mọi người đều gọi anh ta là anh Vương, anh ta chạy đến chỗ gọi món hỏi Hướng Tiểu Viên về bánh cuốn, giọng điệu rõ ràng là đã từng đến Quảng Đông.
 
“Bà chủ, giá này của cô có phải hơi cao rồi không? Một thành phố bậc nhất như Quảng Châu mới là 4, 5 tệ, chúng ta bán giá 2 tệ xem có ai đến ăn không.”
 
Hướng Tiểu Viên bận rộn với gia vị, cô nói: “Vậy bây giờ ông đến Quảng Châu ăn một phần bánh cuốn thì mất bao nhiêu tiền? Ngồi xe lửa cũng phải hơn mấy trăm cả ngàn tệ?”
 
Anh Vương cười sang sảng, nửa thân trên dựa vào ô cửa nhìn chằm chằm chiếc eo thon gọn của Hướng Tiểu Viên nói: “Cho một phần đi, tôi ăn thử xem có phải chính thống không.”
 
Hướng Tiểu Viên nói được, bột gạo đã chuẩn bị xong, lúc này đã có chút lắng cặn, cô khuấy vài cái rồi bật lửa nồi hấp.
 
Có lẽ đây là lần đầu tiên làm cho khách nên cô hơi căng thẳng, mẻ đầu tiên thất bại, chờ đến khi cô bưng lên bàn, những vị khách xung quanh mới than thở nói một miếng bánh như vậy mà tận 5 tệ thì thật sự quá mắc, nếu không mắng chủ quán lòng dạ hiểm ác thì họ cũng không nỡ bỏ tiền ăn món này.
 
Anh Vương khoe khoang với mấy công nhân rằng đồ ăn Quảng Đông rất ngon, Hướng Tiểu Viên trở lại bếp thu dọn.
 
Hôm nay lúc ăn xong anh Vương chưa rời đi, lúc tính tiền anh ta bảo đám công nhân về trước, anh ta muốn nói chuyện với Hướng Tiểu Viên.
 
“Quán bên cạnh mới mở, cô bên này làm ăn khó khăn nhỉ?”
 
“Cũng không hẳn, các anh đều chạy sang đây ăn rồi.”
 
Anh Vương nghe xong thì gò thịt hai má nhô lên cười nói: “Lát nữa về tôi sẽ kêu bọn họ đến quán cô ăn, một cô gái nhỏ tự mở quán như cô cũng không dễ dàng gì, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
 

Hướng Tiểu Viên nhẫn nhịn sự khó chịu, cười nói: “Vậy thì cảm ơn.”
 
“Cảm ơn gì chứ, hay chúng ta thêm bạn bè đi? Sau này nếu tôi tới thì sẽ gửi tin nhắn cho cô, báo trước bao nhiêu người để cô chuẩn bị.”
 
Hướng Tiểu Viên: “Bảo đảm đủ mì, tới ăn vẫn nóng hổi, nếu trụng trước mì sẽ bị dính.”
 
Nụ cười trên mặt anh Vương gượng gạo, anh ta chép miệng quan sát hai bên tường, giống như lãnh đạo cấp cao đi thị sát nói: “Cô cũng thông minh giỏi giang đấy chứ, muốn bán đồ ăn sáng à, không tệ không tệ.”
 
Hướng Tiểu Viên thật sự muốn đuổi người đi.
 
Cô cầm theo điện thoại đi ra cửa đón gió, Tiểu Hắc của quán bên cạnh chạy sang: “Chị Tiểu Viên, nghe nói quán chị có món ngon, cho em một phần bánh cuốn nhé, thêm thịt thêm trứng.”
 
“Được.”
 
Lão Vương thấy có người đến liền rời đi.
 
Ra khỏi cửa mới liếc mắt nhìn ra sau, đi tới cửa quán buffet bên cạnh, không nhịn được khạc nhổ xuống đất: “Hừ, con đàn bà thối dám khinh người.”
 
Một làn khói thuốc bay vào mắt anh ta, anh Vương ai u một tiếng dụi mắt quay đầu lại, nhìn thấy đầu bếp của quán ăn bên cạnh: “Đui à? Hút thuốc rồi thổi vào mắt người khác?”
 
Trần Bạch Diệm rít mạnh một hơi rồi giẫm tàn thuốc trên đất, tư thế giống như đang giẫm lên anh ta, lão Vương thấy anh vừa cao ráo khoẻ khoắn vừa bày ra vẻ mặt hung dữ kia thì lập tức rời đi, trong đầu anh ta chỉ toàn là hình ảnh eo mông của Hướng Tiểu Viên, còn có bộ ngực khủng mà ngay cả tạp dề cũng không che dấu được.
 
Trần Bạch Diệm hút xong điếu thuốc định đi vào, đúng lúc nhìn thấy Hướng Tiểu Viên đi ra, hai người nhìn nhau cười xem như chào hỏi.
 
“Tên đàn ông của cô là người chết à?” Trong đầu Trần Bạch Diệm nảy ra một câu như vậy, giây tiếp theo anh lại bật cười, cười vì chính mình rảnh rỗi quá lại lo chuyện bao đồng, để ý đến chồng cô làm đếch gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận