Lần này Hứa Văn Châu tới chỉ là tuỳ hứng, tối hôm qua lúc nhắn tin wechat, anh ta đã nói nhưng Tiểu Viên không tin anh ta thật sự tới.
Tiểu Viên không ngại anh ta đến, chỉ là cô không có thời gian để tiếp đãi, buổi sáng làm ăn rất khấm khá, cô không muốn đóng cửa.
Một đợt khách tới ăn trưa, Tiểu Viên lại bắt tay vào việc, Hứa Văn Châu xung phong nhận việc phụ giúp sau bếp, anh ta nói thật ra mình cũng từng muốn mở quán, đặc biệt là quán cơm, anh ta nói bình thường lúc rảnh rỗi rất thích chơi trò mở nhà hàng trên điện thoại, anh ta nói nấu ăn là một công việc chữa lành rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Viên cười hỏi là trò gì thế? Cô cũng muốn chơi thử, trong game có thể trải nghiệm một chút cảm giác đại phát tài cũng tốt mà.
Trần Bạch Diệm không hút thuốc nổi nữa, tinh thần anh đều đã suy sụp, nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của hai người trong quán, chó trong phạm vi trăm dặm đều phải chết vì tởm.
Hướng Tiểu Viên à Hướng Tiểu Viên, không ngờ cô là người như vậy, tổ tiên ban cho cô bản tính cởi mở cô không cần, cứ kiên quyết phải bày ra bộ mặt dối trá gượng ép thế này.
Nếu ngay từ đầu nói vậy thì anh cũng không ngày đêm nhớ đến cô, bây giờ chứng kiến màn trình diễn này, dương vật như sắp tự sát của anh cũng không vì Hướng Tiểu Viên mà ngóc đầu dậy.
Thế giới này quá khó coi rồi.
Trần Bạch Diệm định vì thế giới mà làm chuyện tốt, vậy nên anh đã đóng cửa sau lại, hy vọng người đi ngang qua sẽ không phải vô tội bị liên luỵ.
Tiểu Viên lên món cho khách rồi quay lại thì thấy cửa sau đã đóng, cô đi tới mở ra, nếu không sẽ rất nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau bữa trưa vô cùng bận rộn, Tiểu Viên hỏi Hứa Văn Châu muốn ăn gì, cô giới thiệu cho anh ta quán ăn gần đây, nói gọi đặt tới quán rồi ăn, Hứa Văn Châu ngượng ngùng mà cười cười, anh ta vừa rồi cứ nhớ đến món mì thịt mà Hướng Tiểu Viên làm, nhưng lại không muốn cô cực nhọc.
Đương nhiên Tiểu Viên rất sẵn lòng làm một tô mì cho người bạn của mình đã lặn lội đường xá xa xôi tới đây, Hứa Văn Châu lại hỏi trưa nay cô muốn ăn gì? Tiểu Viên nói cô phải ăn chút gì đó, Hứa Văn Châu nói anh ta lái xe đi mua chút đồ ăn cho cô, cũng không đợi cô từ chối, anh ta đã đi ngay.
Trong quán ăn bên cạnh cũng không còn khách, phần cơm của nhân viên thường được ưu ái hơn, Trần Bạch Diệm nói để anh làm đồ ăn, cầm lấy dao bếp bắt đầu xắt nguyên liệu, anh đạp chân Tiểu Hắc, nói: “Đi sang quán bên cạnh mua cho tôi một tô mì.”
Tiểu Hắc hết nói nổi, than thở: “Tình cảm của anh bị sao thế?” Đi qua quán cách vách rồi.
Trần Bạch Diệm gọi cậu ta: “Đừng đóng gói, mang cả bát qua đây.”
Tiểu Hắc nói với Tiểu Viên anh trai cậu ta muốn ăn mì thịt bằm, Tiểu Viên đang chuẩn bị đồ ăn chờ Hứa Văn Châu về dùng, nghe thấy thế cô ném một nắm mì vào nồi, hỏi Tiểu Hắc: “Anh trai cậu đang làm gì?”
Tiểu Hắc: “Làm đồ ăn.”
“Không phải có đầu bếp sao?”
“Làm cho tụi em ăn.”
“Vậy à?”
Làm nóng dầu trong chảo, khói bốc lên, Tiểu Viên lại đổi sang chảo khác, thay thành loại chảo chiên trứng theo khuôn, đây là phần thưởng trong xổ số trên Weibo, một lần có thể chiên được 3 trứng.
Xong món mì thịt bằm, Tiểu Viên lấy hộp đóng gói, Tiểu Hắc nói với cô qua ô cửa: “Không cần thứ này, cầm tô là được rồi, ăn xong sẽ rửa sạch rồi trả chị.”
Tiểu Viên đậy nắp lại rồi bọc trong túi nilong, lấy thêm chiếc đũa dùng 1 lần bỏ vào túi rồi đưa cho cậu ta, cô cười nói: “Vậy phiền cậu rồi.”
Tiểu Hắc tranh thủ về ăn, cầm đồ trong tay rồi rời đi.
Trần Bạch Diệm nhìn thấy túi nilong thì đen mặt: “Chẳng phải kêu cậu đựng trong tô sao?”
Tiểu Hắc xách tô mì vào trong quán: “Đây chẳng phải tô à?”
Trần Bạch Diệm không để ý tới cậu ta, cầm tô mì ra ngoài ngồi, anh không có tâm trạng để ăn, ngồi một lát mới mở ra, thấy phần trứng chiên hình trái tim bên trong.
Sống lưng Trần Bạch Diệm dựng thẳng, bà chủ Hướng làm trứng kiểu này lúc nào thế? Đây là một mình cô làm cho anh? Hay là cùng tên viên chức kia làm bữa ăn chữa lành cho anh?
Anh thường xuyên ăn mì thịt bằm ở quán cô, nhưng không có trứng chiên.
Hướng Tiểu Viên cô được lắm, một móc câu hai người, một người đoan chính, một người dâm loạn, biết thu xếp quá nhỉ, không mệt sao? Sao người của khoa rối loạn nhân cách bên bệnh viện tâm thần không mang cô đi nghiên cứu thế?
Chụp ảnh gửi wechat cho cô, anh hỏi: “Trứng rất đẹp, bao nhiêu tiền?”
Tiểu Viên: “2 tệ.”
Trần Bạch Diệm một ngụm ăn hết 2 tệ, trong lòng càng muốn cắn môi cô.
Thật vô vị, Trần Bạch Diệm bưng tô đi ra từ cửa sau của quán mình rồi đi vào từ cửa sau của quán mì bên cạnh, anh đến… trả tiền.
“Trứng 2 tệ đúng không?” Anh hỏi.
Tiểu Viên nhìn anh: “Sao đột nhiên không biết chữ rồi? Mù à?”
Trần Bạch Diệm cười lạnh: “Mắt không mù, tai điếc.”
Tiểu Viên: “Tổng cộng 20.”
Trần Bạch Diệm quét mã, nhưng chưa trả tiền, anh nói: “Một quả trứng vỡ cũng tính tiền với tôi à?”
Tiểu Viên nhún vai: “Buôn bán nhỏ mà.”
Trần Bạch Diệm ngồi lại: “Ăn xong trả tiền.”
Ăn được một nửa thì Hứa Văn Châu trở lại, anh ta còn chưa đi vào quán thì Hướng Tiểu Viên đã ra ngoài nghênh đón, lúc đi ngang qua Trần Bạch Diệm, cô còn nhỏ giọng cảnh cáo anh đừng quấy rầy.
Trong tay Hứa Văn Châu xách hai cái túi to, một cái là nước ép cam tươi và coca lạnh, một cái là gà chiên khoai sợi.
Hướng Tiểu Viên cười rất dịu dàng, con mẹ nó cứ như đón chồng tan làm về nhà vậy, Trần Bạch Diệm lặng lẽ trở mặt coi thường, lẳng lặng xem cô diễn trò.
Hứa Văn Châu nói không biết cô thích ăn gì nên chỉ mua đại, tranh thủ ăn lúc còn nóng, Tiểu Viên nói để cô làm mì cho anh ta rồi cùng nhau ăn.
Hứa Văn Châu nói có cần phụ gì không? Hướng Tiểu Viên nói anh cứ ngồi đi, cô đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi, chỉ cần làm một chút là xong.
Hiền lành chu đáo, giỏi thật đấy, cô đỉnh vãi, Hướng Tiểu Viên cô gái có hàng nghìn khuôn mặt thật sự quá đỉnh.
Không ngồi nổi nữa, anh đứng dậy rời đi, Tiểu Viên gọi anh lại: “Chưa trả tiền.”
Trần Bạch Diệm quay đầu nhìn cô: “Chuyển wechat cho cô, nhớ phải nhận.”
Anh đi rồi.
“Khách quen sao?” Hứa Văn Châu hỏi.
Tiểu Viên: “Ông chủ quán bên cạnh.”
“Ồ.”
Đinh! Tin nhắn wechat.
Tiểu Viên mở ra xem, Trần Bạch Diệm gửi tới, không phải tiền ăn mà là một tấm ảnh, một tấm ảnh với bố cục chính là toàn bộ dương vật của Trần Bạch Diệm cắm vào hoa huyệt cô.
Chính ngày hôm đó ở dưới chân cầu, trước khi rút ra anh đã chụp lại cảnh đó, anh kêu cô cúi đầu nhìn xem, nói muốn cắm mãi trong hoa huyệt của cô, nói anh không thể nghĩ đến cảnh tượng nào đẹp hơn cảnh cô siết chặt lấy anh.
Tim Tiểu Viên lập tức đập nhanh hơn, vô thức tắt màn hình, ý thức được Hứa Văn Châu không nhìn thấy thì mới dần thả lỏng.
Không thể xoá đi tấm ảnh đó, đầu óc cô tự động nhớ lại ngày hôm đó, Hứa Văn Châu nói gì cô cũng không nghe rõ, thịt mềm trong hoa huyệt tự động co rút, khơi dậy dục vọng, lan tràn khắp nơi.
Trần Bạch Diệm gửi đến dòng chữ, anh hỏi: Xem mắt xong thì ngủ với nhau nhé?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...