Hướng tiểu viên

Buổi tối về đến nhà, Hướng Tiểu Viên nhìn thấy wechat của em gái Tiểu Cảnh gửi tới, mở đầu là một sticker nhe răng cười to, cô ấy nói chị có thể viện trợ cho em chút tiền không, khi nào công ty trả lương em sẽ gửi lại chị? Hơn nữa đừng nói với mẹ cô ấy, cũng chính là bác của Tiểu Viên.
 
Cô ấy cần hai ngàn tệ.
 
Tiểu Viên không nói hai lời đã chuyển cho cô ấy, Tiểu Cảnh gửi tin nhắn thoại đến, cô ấy huhu giả khóc: “Chị đúng là chị ruột của em, em yêu chị nhất!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Được rồi, em bớt yêu chị lại đi, tiêu tiền phải có tính toán một chút!”
 
“Em biết mà, thật ra cũng không thể trách em, tháng này có tới 3 người bạn cùng lớp kết hôn, tháng này còn phải đóng tiền thuê nhà quý sau, vất vả lắm mới tiết kiệm được chút tiền lương mà cũng hết sạch rồi.”
 
“Biết rồi, mau ngủ sớm đi đừng thức khuya.”
 
“Vâng, cảm ơn chị, chờ em kiếm được nhiều tiền sẽ mua túi LV cho chị.”
 
“Chị chờ túi LV của em nửa đời người rồi.”
 
“Ha ha.”
 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Cảnh là con gái của bác Tiểu Viên, vừa mới tốt nghiệp một năm, cô ấy đang học đại học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp xong cũng ở lại đó làm việc.
 

Tiểu Viên hiểu rõ áp lực ở một thành phố lớn, nên cũng không trách em gái.
 
Ngoài trừ chăm lo cho em gái vừa mới tốt nghiệp nên thu nhập còn thấp, thì cô cũng bằng lòng trông nom con gái của bác mình, từ nhỏ bác rất thương cô, mặt bằng mà bây giờ Tiểu Viên mở quán mỳ cũng chính là của bác tặng không cho cô.
 
Hai năm trước Hướng Tiểu Viên mới từ thành phố lớn về quê.
 
Khi cô tốt nghiệp, nghe người khác nói rằng công ty startup đang nhận đào tạo nhân viên nên cô đã tới một công ty nhỏ, đào tạo cũng khá tốt nhưng công ty lại phá sản, cô làm việc hai năm, cả hai đều sụp đổ, còn một công ty khác thì không phát tiền lương. Tiểu Viên lại tìm công việc khác, nhưng cô thường bị chê vì đổi việc thường xuyên không làm lâu dài, cô đã giải thích là công ty phá sản, nhưng HR lại bảo sao cô không tự tìm lý do ở bản thân mình đi… Công việc thì khó tìm, nhà cô thuê thì xảy ra vấn đề an toàn, Tiểu Viên đã trực tiếp về quê.
 
Bởi vì bố mẹ ép cô kết hôn, tình cảm gia đình căng như dây đàn, cô trốn sang ở với bác, một mình mở một quán ăn, kiếm được bao nhiêu xài bấy nhiêu, cuộc sống cũng khá tốt.
 
Sau khi chuyển tiền cho em gái, Tiểu Viên ngồi xuống tính lại sổ sách, việc kinh doanh trong quán chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, làm sao đây?
 
Cô suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy mình không thể cứ mãi bán mì sợi, phải tận dụng hết thời gian ăn sáng và ăn tối.
 
Muốn kiếm tiền thì phải bán món gì đó không có ở thị trấn nhỏ này, Hướng Tiểu Viên nhớ tới hồi ở Quảng Đông, cô rất thích ăn món bánh cuốn. Cách làm bánh cuốn rất dễ, chỉ là cô không biết pha nước sốt, cũng may bây giờ cái gì cũng có trên mạng, Tiểu Viên mở máy tinh xem video dạy nấu ăn, muốn làm thử ở nhà trước.
 
Quán buffet khai trương rất náo nhiệt, vì gần đây có điểm thi của cuộc thi nào đó, khoảng thời gian ăn trưa không những quán anh xếp hàng dài, mà quán mì của Tiểu Viên cũng chật ních người. Cô bận tối mặt tối mày, còn liên tục nghe thấy tiếng hối thúc đồ ăn ở quán bên cạnh.
 
“Khoai tây sợi khoai tây sợi mau lên!”
 
“Ba chỉ xào tới đây!”
 
“Cơm cơm, nhường một chút đi!”

 

 
Cuộc thi diễn ra hai ngày, bận rộn trong quán hai ngày trời, đến ngày thứ ba thì bắt đầu có sự chênh lệch, cho đến hai giờ mà quán của Tiểu Viên chỉ có ba vị khách, còn quán bên cạnh thì vẫn tấp nập như trước.
 
Tiểu Viên không thể không lo lắng, cô rảnh rỗi không có gì làm, xem bài giảng trên mạng làm thử một phần bánh cuốn nước sốt, trong quán có bột gạo, cô tráng bánh lên chảo, sau khi chín thì rưới thêm nước sốt rồi thưởng thức, mặc dù không quá chính thống nhưng vẫn khá ngon, dù sao người dân bản địa cũng thích ăn cay, thêm ớt thì càng ngon.
 
Chuẩn bị xong cái này, cô lại tìm hiểu về giá thành của nồi hấp và các loại nguyên liệu, nghĩ đến những chuyện thiết thực, nỗi lo trong lòng cô đã giảm đi không ít.
 
Qua một hồi cô đi ra cửa sau gian bếp để vứt rác, thùng rác nằm giữa quán mỳ và quán buffet, Tiểu Viên phát hiện cửa sau của quán bên cạnh đang mở, cô không nhịn được mà lén nhìn, muốn xem họ dùng loại rau thối và thịt chế biến sẵn nào.
 
Còn chưa nhìn được thì đầu bếp đi ra, dáng dấp anh cao ráo, khi bước ra cửa còn phải khom người xuống.
 
Hướng Tiểu Viên chưa kịp trốn, bị người ta bắt tại trận thế này thì có chút xấu hổ.
 
Trần Bạch Diệm ra đây hút thuốc, anh nhận ra bà chủ quán bên cạnh.
 
“Tìm người à?” Anh hỏi.
 
“Không, vứt rác…” Tiểu Viên nói xong thì trở về quán.
 
Trần Bạch Diệm nhìn bóng lưng cô cười cười, rất đẹp, anh lại liếc mắt nhìn sang quán cô, hình như buôn bán không đắt lắm.

 
Còn chưa hút hết nửa điếu thuốc, Tiểu Hắc đi ra gọi anh: “Anh, nấu !”
 
“Vội cái gì? Để ăn hết rồi làm tiếp.”
 
Trần Bạch Diệm rất không đề cao sự nhiệt tình của Tiểu Hắc, với loại hình buffet làm gì có chuyện khách hàng muốn ăn gì thì lên món đó chứ? Vậy chẳng phải lỗ chết sao? Ý nghĩ của loại hình buffet chính là ông chủ mở quán rồi khách hàng tự giải quyết.
 
Cả buổi chiều Hướng Tiểu Viên đã tính toán giá thành của món ăn sáng, không thể ra mắt món ăn mới một cách mù quáng, trên mạng giá của một cái nồi hấp chín trong 20 giây đều gần hai ngàn tệ, lại tính thêm những chi phí khác, thì cô phải bán bao nhiêu phần bánh cuốn mới có thể lấy lại vốn chứ.
 
Những thứ có thể hấp bánh từ trong nhà đến trong tiệm, cô đều đã lấy thử một lần, nhưng không có cái nào phù hợp, nhất định phải dùng lồng hấp thì phải mua mới, đều là tiền cả! Hôm nay cô còn chưa kiếm được tiền!
 
Sau một lúc đột nhiên Hướng Tiểu Viên nhớ ra trưa nay lúc nhìn vào bếp sau của quán cách vách, hình như có thấy nồi hấp inox, không biết bọn họ mua ở đâu.
 
Tiểu Viên đi ra cửa sau tìm người, cô thấy bếp sau đang rất bận rộn nên không tiện đi vào, ai ngờ Trần Bạch Diệm đi ra.
 
“Cô có chuyện gì à?” Anh hỏi.
 
Hướng Tiểu Viên lịch sự nói: “Tôi muốn hỏi một chút, nồi hấp của các anh mua ở đâu vậy?”
 
“À, cái đó hả, tìm người làm.”
 
Đó chính là điều cô cần, Hướng Tiểu Viên vội hỏi phương thức liên lạc, Trần Bạch Diệm hỏi lại cô: “Cô muốn kiểu thế nào?”
 
Hướng Tiểu Viên lấy điện thoại tìm máy làm bánh cuốn đưa cho anh xem.
 
Trần Bạch Diệm liếc mắt nhìn một cái rồi hỏi cô: “Đốt bằng khí gas?”
 

“Ừ.”
 
Anh trả điện thoại cho cô: “Loại của cô kèm thêm bếp (1) nữa thì không rẻ hơn trên mạng bao nhiêu đâu.”
 
“Không phải, tạm thời tôi chỉ muốn đặt một cái nồi hấp bốn ngăn thôi.”
 
“Lên mạng mua, loại gia dụng rất rẻ.”
 
Hướng Tiểu Viên biết, nhưng tính cô vẫn muốn tự mình so sánh giá cả ở nhiều chỗ mới yên tâm.
 
Trần Bạch Diệm vươn tay muốn cầm điện thoại cô, cô mở khoá cho anh, Trần Bạch Diệm lưu số điện thoại rồi trả cô, tiếp tục trở lại công việc.
 
Hướng Tiểu Viên cầm lấy điện thoại nhìn thấy ba chữ Trần Bạch Diệm, khó trách người này lại làm thợ rèn nồi, tia lửa trắng (2), đúng là thích hợp.
 
Cô trở về bếp sau của quán mình rồi gọi điện, đối phương bắt máy rất nhanh, âm thanh bên đó rất ồn ào: “Tối rồi nói, đang bận.”
 
Hướng Tiểu Viên xấu hổ cúp máy, thầm nghĩ ông chủ này quá nóng tính rồi.
 

 
(1) Nồi hấp dùng khí gas từ bếp, như hình:
 
 
(2) Tia lửa trắng: vì khi rèn thì sẽ có những tia lửa trắng tóe ra, tia lửa (diệm hỏa 焰火), trắng (bạch 白).

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui