Hướng tiểu viên

Căng thẳng rồi, cô căng thẳng rồi.
 
Vì sao ư? Bởi vì Hướng Tiểu Viên là một người nhát gan.
 
Phải đi chân không dạo phố, đi được 10 bước đã trở về; phải làm tình ở đồng ruộng, nhưng không dám ra nước khi cưỡi trên miệng của người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chậc chậc, đồ nhát gan.
 
Anh đứng dậy, dán sau lưng cô, anh nói tôi sẽ che chắn mông cô, nếu không một kẻ nhát gan như cô sẽ căng thẳng gấp bội.
 
Thật nhàm chán Hướng Tiểu Viên à, nếu không thì về nhà thôi, sau này đừng có mấy suy nghĩ lệch lạc như vậy nữa, chờ người chồng đã chết của cô về đi, dương vật bị ngồi gảy thì có thể nối lại không? Mua chút thuốc tráng dương về tạm dùng đi, lên giường trong phòng ngủ ở nhà, đóng cửa sổ khóa trái cửa phòng lại rồi làm tình, nam trên nữ dưới, phang nhau xong thì ngủ.
 
Tiểu Viên tức giận muốn quay đầu mắng anh, nhưng lại thấy miệng anh nhỏ nước, cô mắng anh không biết xấu hổ, đã uống đủ rồi còn nhiều lời…
 
Trần Bạch Diệm nói không đủ, anh nói cô không mở ra, còn không gợi tình bằng lúc cạo lông trên xe, anh nói do cô quá căng thẳng.
 
Tiểu Viên không cách nào phản bác, dưới tình huống này có thể không căng thẳng sao?
 
Trần Bạch Diệm một tay ôm lấy eo cô, một tay cởi quần lấy côn thịt đã sớm cương cứng nhét vào giữa hai chân cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ôm chặt cô thúc tới thúc lui giữa chân cô, hơi thở của anh phả lên vai cô, anh hỏi cô thế này có bớt căng thẳng không?

 
Tiểu Viên nhẹ nhàng gật đầu.
 
Trần Bạch Diệm nở nụ cười, anh hỏi: “Được ôm thì hết sợ à?”
 
Tiểu Viên không trả lời, nhưng bắt đầu ưỡn thẳng sống lưng nghênh đón anh.
 
“Thế này thì sao?”
 
Anh vén một góc áo của cô lên, tay mò tới nhào nắn bầu ngực, phần eo đương nhiên bị lộ ra chút ít, nhưng không đáng chú ý so với bàn tay to đang nhô lên do ôm lấy bầu ngực trái của Tiểu Viên.
 
Thế nhưng cảm giác rất tuyệt, nhũ hoa được xoa nắn rất sướng, cô dùng sức kẹp chặt dương vật anh, cảm nhận được tĩnh mạch phập phồng trên côn thịt, rất phê.
 
“Để người khác nhìn thấy thì sao đây? Tài xế chạy ngang liếc mắt một cái là biết em bị tôi đ*.”
 
“Cái này không hay lắm nhỉ…”
 
Tiểu Viên yếu ớt trả lời, cả người mềm nhũn run rẩy trong lòng anh, chảy rất nhiều nước.
 
Nếu kích thích như vậy thì tự động đi, Trần Bạch Diệm có thể ôm cô như vậy để cô vô thức có được cảm giác an toàn, nhưng anh sẽ không thật sự cắm vào cô, bởi vì đây là hình phạt, không để cho cô thoả mãn ngay lúc này.
 
Tiểu Viên kẹp chặt côn thịt bắt đầu cọ xát, quần của anh đều đã ướt đẫm nhưng anh không quan tâm.
 
Anh đẩy cô về phía trước, cúi người với lấy một bông lúa, ngắt xuống vân vê giữa hai ngón tay, lớp ngoài óng ánh bị nghiền nát, bên trong chính là hạt lúa mì căng mọng, thứ chất lỏng trắng trắng dính trên tay.
 
Viên Nhi.
 
Mau nhìn xem.
 
Hạt lúa mì bị nghiền nát có giống dục vọng sung mãn của Tiểu Viên không?
 
Tiểu Viên khó chịu sắp chết rồi, cô bắt lấy tay anh muốn cho vào nhưng Trần Bạch Diệm từ chối.
 
Anh nói rằng nếu đâm vào thì phải xuất tinh ngay trong động huyệt của cô, anh không muốn mang bao, anh muốn nhìn thấy chiếc lỗ dâm đãng của cô chảy ra tinh dịch màu trắng, muốn nhìn thấy chiếc lỗ dâm đãng của cô run rẩy sưng tấy lên phun ra thứ chất lỏng màu trắng giống như hạt lúa mì trên tay anh.
 
Anh muốn đến điên rồi.
 
Có được không?
 

Có muốn anh trai bắn vào trong không?
 
Anh nói tới đây thì đút tay vào trong huyệt, một ngón, hai ngón,... mấy ngón còn lại thì không ngừng chơi đùa hột le và niệu đạo của cô.
 
Tiểu Viên muốn tới phát điên rồi, giống như muốn xoay lại ôm lấy anh, để anh bế lên rồi đâm vào, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể run rẩy dưới tay anh, rên rỉ trong cơn cực khoái.
 

 
Trên con đường xa xa đằng kia, dòng xe chở khách chạy băng băng lướt qua, thỉnh thoảng sẽ có ba gác hoặc xe chở hàng chạy qua, những nông dân đội mũ rơm đi ngang qua cánh đồng lúa nhưng không hề liếc mắt nhìn, trên ruộng lúa có một người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất rỉ nước và quan hệ tình dục bằng miệng với người đàn ông.
 
Cơ thể cô được che chắn bởi ruộng lúa, có một bàn tay nắm lấy tóc cô, người đàn ông trước sau vẫn luôn đút vào miệng cô, còn đứng thẳng tắp.
 
Anh thật sự không biết xấu hổ gì cả.
 
Miệng đau chết đi được.
 
Tiểu Viên hu hu kêu lên, cô không muốn ngậm nữa.
 
Trần Bạch Diệm dừng lại, rút ra, vừa đỡ cô lên thì lập tức xoay váy cô lại, dương vật của anh dụi vào eo cô, anh vươn tay mò mẫm động huyệt, cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
 
Có sướng không? Anh hỏi.
 
Tiểu Viên chủ động vòng tay dựa vào người anh.
 
Trần Bạch Diệm ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai Tiểu Viên: “Thả dương vật của anh trai vào trong đi.”
 
Cô nhẹ nhàng cầm lấy nó: “Còn cứng mà.”

 
Anh ừ một tiếng nói: “Không sao, thả vào thì sẽ hết cứng thôi.”
 
Tiểu Viên do dự: “Không… làm thì sao?”
 
Trần Bạch Diệm cười cười, cố ý hỏi: “Để tôi bắn vào em?”
 
Tiểu Viên đánh anh: “Nằm mơ đi.”
 
Trần Bạch Diệm cười đến run người, anh sửa sang lại rồi vỗ mông cô: “Sao em biết trong mơ tôi không bắn vào em?”
 
Tiểu Viên nở nụ cười, hai tay ôm lấy anh, không muốn cứ vậy mà rời đi.
 
Trần Bạch Diệm kéo cô sải bước rời đi: “Về thôi, tôi còn có việc.”
 
Tiểu Viên đi được hai bước thì ngẩng đầu nhìn anh, với ý tứ là chưa thỏa mãn vẫn muốn tiếp tục.
 
Trần Bạch Diệm biết, nên anh không nhìn cô.
 
Coi như cô đã tìm được lối thoát cho việc thoả mãn ham muốn của mình ở anh, rất tốt, nhưng vẫn có thể tốt hơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui