Trần Bạch Diệm ôm Hướng Tiểu Viên đang trần như nhộng, anh tựa đầu vào bầu ngực cô, mắt nhắm lại, cảm xúc lắng xuống.
Tiểu Viên giãy dụa muốn ngồi dậy, cô lạnh, muốn mặc quần áo vào, còn phải súc miệng rửa mặt, nhưng Trần Bạch Diệm không cho.
Anh chạm vào làn da mát lạnh của cô, hỏi: “Lạnh à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lại không buông tay, anh cởi áo của mình khoác lên cho cô, rồi tiếp tục ôm.
Anh còn làm ấm mắt cá chân cho cô.
Nhìn anh thế này, Hướng Tiểu Viên thật sự muốn mắng người, thế nào, anh còn muốn diễn vẻ ngây thơ sau khi xuất tinh à? Già mồm thật đấy. Nếu thứ đó của anh không tốt thì cô đã không chấp nhận người đàn ông này rồi.
“Bạn trai của cô làm nghề gì?” Đột nhiên anh hỏi.
“Ông chủ lớn, cực kỳ giàu.” Cô nói.
Trần Bạch Diệm cười cười không nói gì, phụ nữ chọn chồng đều muốn chọn người tốt, làm ông chủ, làm lãnh đạo, có công việc đàng hoàng, có nhà, tóm lại là không phải loại người như anh.
Chút cảm xúc này thật khó hiểu, trong lòng Trần Bạch Diệm tự cười giễu bản thân đã làm tình mà còn vướng bận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vén áo lên mút ngực cô, hỏi: “Sáng mai mấy giờ đi? Tôi tới đón.”
“6 giờ đi.”
“Được, vậy về ngủ sớm đi, muộn rồi.”
“Còn bàn vẫn chưa dọn.”
Trần Bạch Diệm kéo cô đứng dậy, anh nhặt quần áo lên cho cô, trả lời: “Cô muốn yên tâm thì cứ đưa chìa khoá tiệm cho tôi, tôi dọn giúp cô.”
Việc này cũng không cần khách sáo, Tiểu Viên đưa chìa khoá cho anh.
Trần Bạch Diệm đem bàn vào trong quán trước, rồi mới lái xe đưa cô về, lúc tới đầu ngõ, anh tắt động cơ.
Gọi cô: “Viên Nhi.”
“Hả?”
“Hai ta cứ tiếp tục đi, đừng tìm người khác, cô như vậy sẽ dễ bị ức hiếp, tôi không phải người xấu.”
Tiểu Viên nghe được lời này của anh thì trong lòng rất vui, tuy nói phụ nữ phải bảo vệ chính mình, nhưng cô cũng không thể cứ giữ tâm thế bất an như vậy, kích động thì kích động, mặc kệ anh có nói thật hay không, ít nhất bây giờ khi cô nghe được thì rất vui.
“Tôi là loại người thế nào?”
Trần Bạch Diệm vuốt ve mặt cô: “Người ở đây không biết cô tốt thế nào, chỉ biết ức hiếp cô.”
“Anh không ức hiếp tôi à?” Cô nhìn sang.
Trần Bạch Diệm ôm hôn cô: “Chỉ lúc làm tình tôi mới xấu xa thôi, bình thường sẽ không giở trò với cô, thật đấy.”
“Cút.”
“Vào nhà thì gửi wechat cho tôi, sáng mai chờ điện thoại của tôi.”
Tiểu Viên đi rồi.
Trần Bạch Diệm về quán dọn dẹp vệ sinh một lượt, làm xong rồi anh mới về nhà.
Lúc này đã là 1 giờ rưỡi sáng, Tiểu Viên vẫn chưa ngủ, 5 phút trước cô gửi wechat cho anh oán trách âm mao bị bỏng xấu rồi, chọc ngứa ngáy (1).
Dương vật của Trần Bạch Diệm lại cứng lên, anh trả lời: “Ngày mai cho cô làm, đợi.”
Trở lại nhà mình, Trần Bạch Diệm tắm rửa sạch sẽ, nhưng trên người vẫn còn mùi hương của cô.
Wechat hiện lên tin nhắn của hộ sĩ Thôi ở viện điều dưỡng, cô ta hỏi Trần Bạch Diệm có đổi phòng không, nói rằng ông cụ nhà anh và ông cụ chung phòng không thể hoà hợp với nhau, ngày nào cũng cãi nhau giận dỗi.
Đổi sang phòng một người phải tốn thêm 800 tệ, Trần Bạch Diệm không quan tâm chút tiền này, anh chỉ lo nếu thật sự để ông ấy ở một mình thì sẽ cô đơn, có người ở chung thì cãi vã, nhưng nghĩ kỹ thì đó cũng là một kiểu bầu bạn.
Anh trả lời rằng ngày mai sẽ gọi cho ông cụ hỏi thử rồi báo lại sau, muốn đổi thì lập tức đổi.
Xong xuôi anh lại kiểm tra sổ sách, bây giờ mới là tháng 5, nhưng chỉ thấy tiền ra chứ không thấy tiền vào.
Trần Bạch Diệm lấy một lon bia trong tủ lạnh ngồi uống trước cửa sổ, trong lòng anh phiền muộn, cúi đầu nhìn chân mình, nhớ đến hình ảnh Tiểu Viên ngồi trên đùi anh ngoan ngoãn để anh ôm, trong lòng Trần Bạch Diệm lại cảm thấy trống vắng, nhưng lại hạnh phúc, anh cảm thấy những ngày cô đơn của mình dường như đã được thứ gì đó lấp đầy, không thể nói rõ được.
Có chút gượng ép nếu nói rằng cảm xúc này chính là kết quả khi được thỏa mãn dục vọng, nếu chỉ là dục vọng đơn thuần thì sau khi xuất tinh còn nhớ nhung gì chứ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bạch Diệm tới đón cô, anh tới dưới lầu gọi điện thì cô còn chưa dậy, Trần Bạch Diệm nói không gấp.
Tiểu Viên sửa soạng rất nhanh, cô mặc chiếc áo sơ mi tay dài ca rô màu xanh lam, bên dưới mặc váy jean dài, cả người toát lên vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Lái xe đến thị trấn nhỏ gần đó, chợ đã mở, rất náo nhiệt. Tiểu Viên muốn mua rất nhiều thứ, mấy món nằm ngoài kế hoạch nhưng giá tiền hợp lý thì cũng mua, chủ yếu là có sức lao động và xe miễn phí.
Trần Bạch Diệm chịu khó để cô sai vặt, cô mua một đống thứ, anh liền xách về cất lên xe, một lần không thể xách hết nên anh bảo cô đứng yên chờ anh.
Tiểu Viên rất thích dáng vẻ chịu khó này của anh.
Lúc tới đây hai người đều chưa ăn, đi dạo hơn 1 tiếng đồng hồ cũng đã đói bụng rồi, ở chợ có mấy quầy bán đồ ăn vặt, mì nóng, Tiểu Viên muốn tới ăn nhưng đông người quá không có chỗ ngồi, Trần Bạch Diệm hỏi ông chủ có thể mượn tô lên xe ăn được không.
“Ăn xong rồi về, anh có kịp làm đồ ăn không?” Tiểu Viên hỏi.
“Không sao, trong tiệm còn người khác.”
Làm gì có người nào, Tiểu Hắc sẽ sốt ruột chết mất, cậu ta chỉ biết làm khoai tây sợi, Trần Bạch Diệm nói cậu ta cứ mạnh dạn phát huy, trong quán không có ai là nhà phê bình ẩm thực cả, lấp đầy bụng là được, Tiểu Hắc nói cậu ta thật sự rất giỏi, xắn tay áo lên đeo tạp dề vào chuẩn bị làm, mới cắt khoai tây đã bị dì rửa bát trong bếp ghét bỏ đuổi ra ngoài.
Đầu bếp có rồi, Trần Bạch Diệm cũng không vội trở về.
“Còn muốn mua sắm không? Hôm nay tôi không có việc gì làm.”
“Được, hôm nay tôi cũng nghỉ ngơi.”
Ăn xong, Trần Bạch Diệm cầm bát trả lại cho ông chủ, lúc trở về còn mua sữa chua cho Tiểu Viên.
Nhìn Tiểu Viên húp sữa chua, Trần Bạch Diệm khô họng, anh mở cửa sổ ra châm điếu thuốc, hỏi: “Âm mao còn chọc ngứa không?”
Ngoài xe vẫn có nhiều người qua lại như vậy, thế mà anh còn hỏi vấn đề này, Tiểu Viên bị anh chọc tức, nhào tới đánh anh, Trần Bạch Diệm bắt lấy nắm tay nhỏ của cô kéo vào lòng, anh đóng cửa sổ lại, cúi đầu liếm môi cô, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Viên Nhi có mặc quần lót không?”
Hai chân Tiểu Viên bất giác cọ vào nhau.
“Anh trai kiểm tra sẽ biết ngay.” Anh luồn tay vào, có quần lót.
“Âm mao không ngứa nữa à?”
Cả người Tiểu Viên như bị điện giật, toàn thân ngứa ngáy, cảm giác nuốt lấy dương vật tối hôm qua đã trở lại, đói rồi.
Bàn tay to đút vào quần lót cô sờ soạng, cửa huyệt lại có chút ướt át.
“Nhớ rồi?” Anh hỏi.
“Ừm…”
Biểu cảm của anh chợt khó xử: “Bây giờ đâm cô ở đâu đây? Đâu đâu cũng là người.”
“Cút!”
Trần Bạch Diệm cười, anh nâng cằm cô lên hôn: “Sữa chua có vị gì?”
Tiểu Viên đút đầu lưỡi cho anh, Trần Bạch Diệm quấn lấy liếm láp, tay anh men theo sống lưng cô mò tới mép quần lót kéo xuống: “Cởi ra đi, cởi rồi xoay một vòng, anh trai tìm nơi không người rồi đâm vào lỗ huyệt dâm đãng của Viên Nhi được không?”
“Ừm~”
Tiểu Viên không kìm lòng được mà kêu thành tiếng, thần kinh hưng phấn, người đàn ông này quá hiểu cô rồi.
—
(1) Có thể tưởng tượng như râu của đàn ông, khi cạo không kỹ thì sẽ để lại mấy cọng lởm chởm, đụng vào rất ngứa. Thì âm mao bị bỏng cũng lởm chởm, chọc vào da nên ngứa ngáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...