Sau nhiều ngày vô cùng nóng bức, cuối cùng cũng có một cơn mưa trút xuống, hơi nóng còn sót lại trên mặt đất cũng bốc hơi thành khí, cái nóng oi bức bị quét sạch, thời tiết mát mẻ khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
Bà chủ quán mì Hướng Tiểu Viên đem ghế dựa và quạt điện ở ngoài cửa tiệm vào trong quán, cô nhìn dự báo thời tiết, 7 giờ tối sẽ có đợt mưa to, cô do dự có nên đóng cửa quán rồi về nhà không? Nghĩ vậy, nhưng trong quán lại có thêm một vị khách, Hướng Tiểu Viên từ bỏ ý nghĩ đóng cửa quán.
Cứ vậy mà lặp đi lặp lại một tiếng đồng hồ, mỗi khi cô muốn đóng cửa thì lại có một vị khách tới, sau ba lần như vậy thì Hướng Tiểu Viên cảm thấy rất thú vị, cố ý nói thầm trong lòng “Đóng cửa thôi”, nhưng ông trời rất thông minh, không bị cô lừa và cũng không còn ai vào quán nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa trưa cô tự làm bánh bột lọc, còn chưa kịp ăn thì có khách tới, là một chàng trai, dáng người không cao, mặc một thân đen, sau khi bước vào thì nhìn thực đơn nửa ngày trời không gọi món, biểu cảm rối rắm cứ như học sinh tiểu học không giải được đề.
Hướng Tiểu Viên đi ra sau châm lửa nấu nước.
“Bà chủ.”
Hướng Tiểu Viên từ sau đi ra: “Ăn món gì?”
“Cho một… bát mì thịt bằm.”
“Được.”
“Có thể thêm mì miễn phí không?” Người khác hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có thể, thêm mì không tốn tiền.”
“Ồ.”
…
Mì thịt bằm (1) là một trong những món đặc trưng của nhà Hướng Tiểu Viên, cũng là món mắc nhất, một bát 18 tệ. Sợi mì chắc chắn phải mịn và dai.
(1) Raw gốc là 肉丝炝锅面, là loại mì cần phải đảo nóng với một số loại gia vị có mùi thơm như gừng, hành, ớt,... để dậy mùi trước khi cho thêm những nguyên liệu khác. Vì bên Việt Nam không có loại mì nào có cách chế biến tương tự nên mình chỉ gọi là mì kèm thêm nguyên liệu chính.
Đây là bát mì thịt bằm đầu tiên trong hôm nay, Hướng Tiểu Viên trụng mì vào nồi trước, sau đó quét một lớp dầu mỏng lên chảo khác rồi làm nóng, dùng một quả trứng gà làm món trứng tráng rồi cắt thành từng sợi nhỏ để sử dụng sau, vẫn là phương pháp chảo nóng dầu nguội xào gà xé sợi đến khi thịt gà chuyển sang màu trắng, cho hành gừng cắt nhỏ ớt đỏ, cà chua xào vụn, cà rốt và mộc nhĩ cắt nhỏ, cho thêm một ít chồi lá non dương xỉ đã ngâm vào xào chung, cuối cùng cho số lượng trứng sợi vừa phải, thêm một ít nước sôi để nấu thành súp đặc, lúc này vớt mì đã trụng chín một nửa cho vào chảo thức ăn và đợi đến khi chín hoàn toàn, để mì có thể hấp thụ hết tinh hoa của nước súp, hạt nêm tiêu đen và dầu vừng là những gia vị cuối cùng, cho thêm một ít cải thìa trước khi múc ra là bát mì trứng thịt bằm đã có thể sẵn sàng phục vụ.
“Bà chủ, tôi thấy món mì cay trong quán chị chỉ có 8 tệ, còn thêm mì không giới hạn, chị không lỗ sao?”
“Lỗ.”
“Vậy mà còn miễn phí.”
Hướng Tiểu Viên mỉm cười, thầm nghĩ cứ kiên trì miễn phí như vậy thì mới không lỗ.
Thấy cô không nói gì, cậu ta tiếp tục ăn.
Cậu ta ăn rất ngon miệng, mì cũng được làm rất ngon, bụng Hướng Tiểu Viên đã đánh trống réo lên, cô mang bánh bột lọc sang một bên ngồi ăn.
Vị khách lại bắt chuyện với cô.
“Bà chủ, hỏi thăm cô một chút, mặt tiền trống bên cạnh trước kia kinh doanh gì vậy?”
Hướng Tiểu Viên nhớ lại một chút, nói là kinh doanh phá sản.
Cậu ta cười cười: “Không phải, trước khi phá sản thì kinh doanh cái gì?”
Hướng Tiểu Viên: “Chính là kiểu kinh doanh giảm giá vì phá sản đó.”
Cậu ta có chút khó hiểu, Hướng Tiểu Viên không muốn nói thêm, cô đã giải thích rất rõ ràng rồi.
Mặt bằng bên cạnh đã bỏ trống hai tháng, hai tháng trước chỗ này là một cửa hàng, vừa mới khai trương ngày đầu tiên đã tuyên bố xưởng sản xuất của họ phá sản nên đếm ngược ba ngày thanh lý toàn bộ kho hàng với giá khuyến mãi, thế mà họ đếm ngược đủ 100 ngày.
Cô hỏi lại đối phương hỏi chuyện này để làm gì?
Cậu ta nói: “Xem thử tình hình xung quanh đây thế nào, tôi định thuê mặt bằng để kinh doanh.”
“Kinh doanh gì?”
Cậu ta học theo cô: “Kinh doanh phá sản.”
Hướng Tiểu Viên không hỏi lại.
Chàng trai ăn xong trả tiền rồi rời đi, lảo đảo đi tới chiếc xe kiểu dáng bánh mì bên đường, Hướng Tiểu Viên cảm thấy người này không giống như kiểu người làm ăn đàng hoàng, khá giống bọn thổ phỉ đường phố.
Cô đã không mảy may để ý tới lời cậu ta nói, đây chính là chuyện hối hận nhất cô làm trong tháng này.
Hai tuần sau, quán ăn của chàng trai đó mở ngay bên cạnh quán của cô, là mô hình buffet tự chọn, 11 tệ 1 người ăn thoả thích.
Là người thì không thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, vốn dĩ cả con phố này chỉ có quán mì của Hướng Tiểu Viên hoạt động theo lối bán đồ ăn ngon giá cả phải chăng, bây giờ lại tới đây tranh giành mối làm ăn của cô, mở quán ngay bên cạnh cô thì thôi đi, trước khi mở quán còn vào quán cô nghiên cứu thị trường? Hướng Tiểu Viên chỉ hối hận vì sao trước đó không kể chuyện ma quỷ ở cửa hàng bên cạnh cho anh ta nghe.
—
Hối hận cũng vô dụng, ngày mai quán người ta đã khai trương rồi.
Hướng Tiểu Viên ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ rằng, ngày mai việc buôn bán của cô sẽ bắt đầu tụt dốc không phanh.
Dường như sợ cô chưa đủ lo lắng, những vị khách quen thường tới quán đều bàn tán như thể nhắc nhở cô: “Bà chủ à, ngày mai quán ăn bên cạnh khai trương rồi, ăn thoả thích chỉ với 11 tệ, việc kinh doanh của cô phải chịu tổn thất rồi.”
Hướng Tiểu Viên rất phiền lòng khi thấy họ hả hê trên nỗi đau của người khác như vậy.
Buổi trưa quán cơm hơi đông, Hướng Tiểu Viên dọn bàn sạch sẽ rồi ra ngoài nghe ngóng, quán bên cạnh đang dỡ hàng, là đồ uống miễn phí nhân dịp khai trương, trên thùng có các dòng chữ như sữa đậu nành, hồng trà lạnh,…
Biển hiệu cũng đã treo lên, thực đơn viết chi chít, Hướng Tiểu Viên tò mò về mô hình tự phục vụ vừa chay vừa mặn vừa cá vừa tôm thế này thì kiếm tiền thế nào?
Lúc này ông chủ quán dáng dấp không cao, ngày hôm đó vào quán cô nghe ngóng giá cả thị trường đang nhe răng cười ngây ngô, cậu ta vẫn mặc một thân màu đen, thấy cô còn chào hỏi: “Chị Tiểu Viên, ngày mai chị đến quán chơi nha.”
Hướng Tiểu Viên cười đáp lại.
Cô đang chuẩn bị về lại quán, sau lưng ông chủ xuất hiện một người đàn ông dáng người cao ráo, trông cách ăn mặc thì giống như đầu bếp, nhưng dáng vẻ thì không giống như biết nấu ăn.
Anh xắn cao tay áo, chắp tay sau lưng đi tới, ngược lại càng giống ông chủ hơn.
Hướng Tiểu Viên thấy trong quán ăn này không có ai bình thường nên cô lập tức quay đi, cô phải cân nhắc thật kỹ làm thế nào để đánh bại tên đồng nghiệp vô liêm sỉ ở cách vách.
Cô đi rồi, chàng trai mặc đồ đen mới nói với đầu bếp: “Anh trai, anh xem cô gái vừa rồi, chính là bà chủ xinh đẹp mà em đã nói với anh đó, có phải rất thú vị không!”
Người đàn ông được gọi là anh trai tên là Trần Bạch Diệm, là ông chủ thật sự của quán ăn này.
Trần Bạch Diệm nhấc chân đá mông cậu ta: “Chuyển đồ uống đi.”
Người đẹp thì có ích gì? Có thể nấu ăn à?
Trần Bạch Diệm có chút lo lắng, nhà hàng sắp khai trương thì đầu bếp lại xảy ra chuyện, đây cũng không phải là dấu hiệu làm ăn thịnh vượng tốt lành gì, trong nháy mắt anh cũng không thể tìm người thay thế nên chỉ đành tự mình vào làm, hơn nữa thời tiết gần đây cũng không biết thế nào, chỉ mong ngày mai có thể khởi đầu thuận lợi.
Hướng Tiểu Viên ở cách vách cũng lo lắng cho hôm khai trương ngày mai, cô đang nghĩ, liệu ngày mai có thể mưa một trận thật lớn để các công trường gần đây ngừng làm việc không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...