Mấy tiểu cô nương vừa nói chuyện vừa đi xa, Mục Tiểu Ngọ vừa xoa đóa hoa được thêu bên eo, vừa lẩm bẩm nói: “Xem ra, tối hôm qua nhà họ Diêm xuất hiện vật gì đó ô uế a.
Nhưng sao đêm qua ta không thấy lão thái thái trong miệng các nàng? Lẽ ra cháu trai xảy ra chuyện, là tổ mẫu không thể nào không xuất hiện, chẳng lẽ người thân thể nhiễm bệnh, không tiện ra gặp người?”
Đang nói chuyện, giọng nói của Mục người què bỗng nhiên vang lên ở sau lưng, “Chiếc váy này rất hợp với ngươi, rất có bộ dáng nữ hài tử.”
Hắn nói không chút để ý, nhưng trong lòng Mục Tiểu Ngọ lại động tâm, đi đến trước gương xoay vài vòng, trước sau nhìn một cái.
Váy được làm bằng tơ lụa vàng nhạt, mặt trên điểm vài bông cúc màu lam nhạt, màu sắc hài hòa, đường nét tươi sáng, lại không mất đi vẻ thanh lịch và quý giá, rất hợp với tuổi của nàng.
Ngoài phòng tiếng chim kêu truyền đến, trong trẻo êm tai, Mục Tiểu Ngọ đẩy cửa sổ ra một cái, liếc nhìn sắc trời, quay đầu lại nói với Mục người què, “Ta ra ngoài đi dạo, một lúc sẽ về.”
“Đừng làm bẩn váy.” Giọng nói rơi xuống, tiếng đóng cửa truyền đến, Mục Tiểu Ngộ bước đi trong ánh nắng mùa hè chói chang.
***
Bầu trời sau cơn mưa giống như một tờ giấy xanh, vài đám mây mỏng như bị ánh nắng mặt trời phơi cháy, chậm rãi trôi theo gió.
Mục Tiểu Ngọ lang thang đi dạo không mục đích ở trong nhà, thỉnh thoảng có vài nha đầu đi qua bên người, tay cầm một cái hộp hoặc một cái lồng, bước đi vội vàng, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối.
Giữa mũi ngửi thấy một hương hoa, Mục Tiểu Ngọ nhìn về phía trước, lại thấy phía trước có một hoa viên, xuyên qua cổng sân có thể nhìn thấy một ao sen, có hơn trăm bông sen đang nhảy múa trong gió, phản chiếu ánh sáng mặt trời, giống như chúng bị tô điểm bởi màu đỏ của son, trông rất đẹp mắt.
Mục Tiểu Ngọ liền bước đi về phía hoa viên, vừa đến cạnh cửa, đột nhiên từ bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc, là Diêm Thanh Thành.
“Thiệp mời đã được đưa đến trước một tháng, thọ đường cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Đồ ăn và thức uống trong yến hội mới được đưa tới sáng nay.
Ta đã sai người kiểm tra, điều là những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất trong mùa hạ.
Nơi ở của khách đều được thu thập thỏa đáng, ta còn sai người dọn dẹp thêm mấy gian phòng để đề phòng những trường hợp khẩn cấp.
Những thứ khác như là thổ cẩm, câu đối,..đều đã được chuẩn bị từ sớm.
Cho nên, ngươi còn phải lo lắng chuyện gì?”
“Thanh Thành, đây ít nhiều cũng là ngươi lo liệu, Gia Ngôn bị bệnh nhiều ngày như vậy, ta thật sự thoát không khỏi việc chuẩn bị tiệc mừng thọ cho phụ thân ta.”
Một giọng nói khác truyền đến, Mục Tiểu Ngọ nhận ra chủ nhân giọng nói đó là Tương Trinh thê tử của Diêm Dư Trì, nên liếc mắt nhìn vào cửa, nhưng chỉ một cái liếc mắt thoáng qua như vậy lại làm cho trái tim ấm áp của nàng lạnh đi một lúc.
Tương Trinh mặc một chiếc áo choàng dài cổ thấp màu trắng như trăng, bên dưới là một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Không trang sức, rất đơn giản.
Nàng ấy thoạt nhìn không giống tiểu thư con nhà giàu có như Diêm gia, mà là một tiểu thư có dòng dõi thư hương.
Tuy nhiên, dù nàng ăn mặc giả dạng là người thấp kém, nhưng vẫn không che giấu được khí chất điềm đạm, mềm mại.
Loại khí chất này chỉ có ở nữ nhân, sự trộn lẫn giữa nhu nhược cùng mỹ lệ, làm cho bất cứ ai nhìn thấy nàng đều nhịn không được nảy sinh một loại dục vọng muốn bảo vệ nàng.
Chỉ là, Mục Tiểu Ngọ chưa từng có loại khí chất này, tuy rằng nàng cũng có một vẻ ngoài điềm đạm, tuy rằng nàng hiện tại mặc một bộ váy xinh xẻo đẹp đẻ.
Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên có chút nhụt chí, sự vui vẻ mà chiếc váy này mang lại cho nàng đã bị bị một cơn gió cuốn trôi, hiện tại, nàng ảo não mà đứng ở cổng sân, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể giải thích được.
“Mẫu thân có khỏe không? Ta đã đến đó một lần vào nửa đêm qua.
Hôm nay ta không đến kịp để xem lão nhân gia.” Thanh âm của Tương Trinh lại một lần nữa truyền đến.
“Tốt hơn nhiều, ngươi biết đấy, lão nhân gia tinh thần khi tốt khi xấu, nói chuyện cũng thường xuyên không có trật tự, nên ta nghĩ chúng ta không cần quá coi trọng lời nói của lão nhân gia.” Nói tới đây, thấy Tương Trinh vẫn còn cau mày, Diêm Thanh Thành liền cúi xuống ngắt một chiếc lá sen, đặt lên đầu Tương Trinh, cười nói: “Nhớ khi còn nhỏ không? Mùa hè ngươi sợ bị nắng nên thường nhờ ta ngắt lá sen làm mũ cho ngươi mang.”
Thanh âm của Tương Trinh cuối cùng cũng có ý cười, “Thanh Thành, ta không có huynh đệ tỷ muội, ta luôn coi ngươi như đệ đệ ruột mà đối đãi.
Ta gả vào nhà ngươi mấy năm nay, nhờ có ngươi, ta không cảm thấy chính mình là người ngoài.
Sau lại Gia Ngôn...Ân, Gia Ngôn hắn cũng thích ngươi, không có việc gì liền quấn lấy ngươi..Kỳ thật, ta rất biết ơn ngươi, nhưng...Những lời này ta không nói, ngươi cũng hiểu, phải không?”
Trong viện đột nhiên trở nên im lặng, sự im lặng này khiến cho sự tò mò của Mục Tiểu Ngọ nổi lên, nhưng cùng lúc đó, trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ: Nàng không nên đứng ở chỗ này nghe lén hai người nói chuyện, vừa rồi không có gì, nhưng bây giờ, lại không được.
Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, bất quá hiện tại không có nhiều thời gian cho nàng nghĩ nữa, nàng kiễng chân lên, nắm lấy vạt áo, tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi.
“Ta...sau tiệc mừng thọ của phụ thân ta liền rời Diêm gia.” Lời của Diêm Thanh Thành vừa thốt ra, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy giọng điệu của hắn rất khác so với lúc trước, tựa hồ bên trong có quá nhiều chuyện nặng nề, khó thể nói ra.
Nàng không hiểu, lại có vẻ ngây thơ mờ mịt biết một chút.
“Ngươi muốn rời đi? Thanh Thành, ngươi tại sao phải rời đi? Dư Trì thường nói Diêm gia sản nghiệp nhiều, thiếu người giúp đỡ, vậy đại ca ngươi phải làm sao?” Tương Trinh giọng điệu sốt ruột.
Diêm Thanh Thành có chút bi ai mà cười, “Ngươi chuyện gì đều nghĩ đến hắn, chỉ là...Ngươi có nghĩ đến ta sao?”
Tương Trinh ngẩn ra một chút, “Thanh Thành, ngươi không vui sao? Đây là nhà của ngươi, ngươi từ nhỏ đã ở đây, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tự nhiên khi ở đây sao?”
Diệp Thanh Thành liếc nhìn Tương Trinh một cái, bỗng đem ánh mắt nhìn về phía hồ sen, nhìn chằm chằm vào bông sen đang lay động, sửng sốt nửa khắc, rồi cuối cùng nói, “Ta không tự nhiên không liên quan đến việc ta ở đâu, mà là cùng người bên ta có liên quan.”
“Người? Ngươi cùng Dư Trì giận dỗi sao? Ta biết hắn và ngươi làm buôn bán quan niệm có chút bất đồng.
Nhưng nam nhân mỗi người mỗi khác, Huống chi các ngươi là huynh đệ, chuyện gì không thể thương lượng….
Lời của Tương Trinh đang nói bị Diêm Thanh Thành đánh gãy, hắn nhìn vào đôi mắt nàng, trong mắt nàng phản chiếu khuôn mặt hơi ửng hồng của hắn, như thế qua một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng cố đem ngọn sóng trào dâng trong lòng áp xuống, “Hắn là đại ca ta, tại sao ta phải cùng hắn giận dỗi? Ta chỉ cảm thấy trời đất bao la, ta không muốn bị giam cầm trong ngôi nhà này.”
***
“Hai người này nói chuyện nhỏ nhẹ, còn ở trên mây, nghe không rõ.”
Sau khi chạy được một khoảng xa, Mục Tiểu Ngọ mới tổng kết cảm giác trong lòng rõ ràng, cũng tổng kết cảm giác của mình rất tốt.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại trong lòng nàng thoải mái không ít, sau khi chạy ra hết mồ hôi.
Nàng đi về nơi mình ở, nàng đưa tay ra và ngửi mồ hôi trên quần áo của mình.
“ Nhất định phải hong khô người để ban đêm tránh khỏi bị mất mặt, nhưng dường như đôi mắt của Diêm Dư Trì như ẩn chứa lưỡi dao.”
Đang nghĩ ngợi, bất ngờ nàng bị đâm sầm vào người, chưa kịp định thần lại là ai thì hai cổ tay nàng đã bị kẹp chặt.
“Hắn tới, hắn ra tới,”
Một bà lão với mái tóc xếp nếp đôi mắt như quả hạnh nhìn chằm chằm vào Mục Tiểu Ngọ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...