Hưởng Tang


Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng kia là lúc đi xem kịch.

Ngày đó trên đài diễn vở《 Tây Sương Ký 》nói về thư sinh Trương Quân Thụy cùng tướng quốc tiểu thư Thôi Oanh Oanh tình cờ gặp gỡ rồi nhất kiến chung tình.

Dưới sự giúp đỡ của Hồng Nương hai người phá tan trói buộc của gia đình mà kết thành duyên.
Trên đài con hát cất giọng du dương uyển chuyển nhưng hắn lại chẳng nghe được gì, bởi vì toàn bộ ánh mắt hắn đều dừng trên người nàng.
Hôm ấy nàng theo cha mẹ tới, ngồi ở chỗ kia nghe diễn với thần sắc chăm chú, mặt mang ý cười nhạt như đóa hoa nhỏ nhã nhặn lịch sự.
Lòng hắn rung động, qua nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên hắn động tâm.
Nhưng vở diễn còn chưa xong thì nàng đã theo cha mẹ rời đi.

Hắn vội vã muốn đuổi theo tiếc là ngày ấy biển người tấp nập, chỉ vừa không để ý thì nàng đã đi mất.

Hắn ủ rũ cụp đuôi trở về, vừa vặn đúng lúc con hát trên đài đang hát một câu “Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt.”
Tim hắn run lên, giống như được ngọn lửa thắp sáng.

Hắn biết mình nhất định phải tìm được nàng, đời này hắn sẽ không cưới ai ngoài nàng.
Ngày hôm sau hắn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ để tìm nàng, mà hắn cũng thực may mắn vì nàng ở ngay con hẻm cạnh đoàn kịch thế nên hắn không cần tốn quá nhiều công sức đã lại nhìn thấy nàng.

Hắn còn nghe được một tin tức nữa: Nàng chưa có hôn phối nhưng nàng đã đính thân, mùa xuân sang năm nàng sẽ gả chồng.
Tin tức này không phải quá xấu với hắn, bởi vì con người hắn luôn ngoan cường bướng bỉnh, không đạt được mục đích sẽ không lùi bước.


Vì thế miễn là nàng chưa gả thì hắn cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Hắn thuê một căn nhà cạnh nhà nàng rồi từ đó lặng lẽ tiếp cận cha mẹ nàng, yên lặng xây dựng quan hệ tốt với bọn họ.

Cha mẹ nàng thưởng thức người trẻ tuổi có tài ăn nói không tầm thường và có tài lực hùng hậu như hắn, nhưng dù thế bọn họ cũng không hề muốn hủy bỏ hôn ước của con gái và gả nàng cho hắn.
Thấy thế hắn có chút nóng nảy, đặc biệt khi ngày thành hôn của nàng chậm rãi tới gần.

Hắn thường xuyên nhìn nàng ngẩn người, trong đầu đều là cảnh nàng gả cho kẻ khác làm vợ.
Cũng may ông trời rất là quan tâm hắn.
Nam nhân đính hôn với nàng không hiểu sao lại đột tử ngoài ý muốn.

Nghe nói hắn chết thực thảm, bị một chậu hoa từ trên cao rơi trúng đầu, ngay tại chỗ vỡ óc mà chết.
Bề ngoài hắn tỏ vẻ tiếc thương đồng cảm với nàng, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy vui sướng.

Hắn không thể lừa gạt chính mình: Một sinh mệnh trẻ trung cứ vậy mất đi quả là đáng đồng tình nhưng chuyện này lại vừa lúc thành toàn cho hắn.

Tảng đá đè trong lòng hắn đã lâu cũng được nhấc lên.
Từ đây hắn càng thường xuyên đến nhà nàng, ân cần chu đáo, trợ giúp bọn họ vượt qua quãng thời gian tăm tối không ánh sáng này.
Rốt cuộc có một ngày mẹ nàng giả bộ lơ đãng nói một câu bâng quơ trước mặt hắn: Con gái nhà ta mệnh khổ, không biết về sau có tìm được nhà nào khác không.
Hắn biết những lời này là bà ấy cố ý nói với hắn vì thế hắn mừng rỡ như điên.

Nhưng hắn vẫn cố nén vui sướng trong lòng, chỉ nhàn nhạt đáp: Nàng thực tốt, sao lại không tìm thấy người thích hợp.
Công tử, ngươi cũng nghĩ thế sao?
Đương nhiên.
Hắn chăm chú nhìn mẹ nàng, cố nén kích động trong giọng nói mà đề nghị: Không biết ta có phúc phận ấy hay không?
Nếu là công tử thì không thể tốt hơn.
Nói xong câu đó lão thái thái đi vào nhà, biểu tình có chút ngượng ngùng.

Một mình hắn ở lại trong viện, chậm rãi chờ trái tim đang đập cuồng loạn của mình lặng xuống.

Hắn nhớ rõ ngày đó hoa giống như cũng tươi đẹp hơn ngày thường, từng đóa nghiêng nghiêng trên đỉnh đầu giống như một đám chữ “Hỉ” no đủ.
Sau đó nàng gả cho hắn.

Lúc ấy hắn nhớ mình mang kiệu tám người khiêng tới đón nàng, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Hắn cũng nhớ rõ khuôn mặt e lệ của nàng khi nâng khăn voan.

Hắn vốn tưởng cưới được người mình tâm tâm niệm niệm thì từ đây có thể thỏa thuê đắc ý, sống hạnh phúc Nhưng không ngờ cuộc sống sau khi thành hôn lại không như thế.


Ngược lại, hắn cảm thấy mình đang đi trên một con đường gập ghềnh, chỗ nào cũng là chông gai.

Cuộc sống của hắn giống như luyện ngục nhân gian, sống không bằng chết.
“Sau khi thành hôn đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Dao nhỏ giọng hỏi một câu.

Trong bóng đêm nàng cảm thấy tay hắn sờ lên mu bàn tay của mình và nắm chặt lấy tay nàng giống như sợ nàng sẽ đột nhiên mọc cánh bay đi.
“Nàng…… lại là một nữ tử không an phận.” Khâu Nhiên run giọng cười, trong giọng nói mang theo vài phần điên khùng.
Lần đầu tiên hắn phát hiện nàng lả lơi với kẻ khác là ngày thứ ba sau hôn lễ.

Ngày đó hắn từ bên ngoài về lại chẳng tìm thấy nàng đâu.

Lúc hắn tìm kiếm nàng đến sốt ruột thì lại phát hiện ra nàng ở một mảnh rừng trúc hẻo lánh phía tây.
Khi đó vừa qua tiết thanh minh, đúng lúc măng mọc.

Nàng đứng trong rừng trúc khom lưng dùng sức bẻ một cây măng.
Cây măng kia cắm rễ rất sâu nên rút một hồi nàng vẫn không bẻ được nó.

Cả người nàng là mồ hôi, quần áo dán lên người phô bày dáng dấp yểu điệu.

Hắn nhìn đến ngây người, vừa định tiến lên hỗ trợ thì phát hiện đã có một người khác nhanh hơn mình.
Đó là một gã sai vặt trong phủ tên là Vương Nhị.
“Đương nhiên không phải Vượng Nhi, nhưng tên bọn họ đọc lên quả là giống nhau.” Khâu Nhiên cười gượng một tiếng sau đó giải thích với Tống Dao.
Tống Dao nín thở hỏi, “Vương Nhị đã làm gì?”
“Hắn đi tới hỗ trợ, miệng gọi thiếu phu nhân nhưng tay lại sờ lên tay nàng.” Giọng Khâu Nhiên còn lạnh hơn tay hắn.
Chuyện này qua đi hắn lặng lẽ tìm cớ đuổi Vương Nhị đi.

Nhưng hắn cũng càng thêm để ý tới người vợ thoạt nhìn có vẻ hiền lương thục đức của mình.


Hắn cố gắng giảm bớt số lần ra ngoài, cẩn thận quan sát nàng, dùng lời lẽ thử nàng.

Có mấy lần hắn thậm chí còn cố ý ra khỏi nhà sau đó vòng về đột ngột để xem nàng có làm ra chuyện gì xin lỗi mình không.
Cứ thế quan sát nửa tháng hắn quả thực bắt được chứng cứ nàng không chung thủy: Ví dụ như nàng đến nhà bếp quá nhiều lần, hơn nữa mỗi lần nàng đến đó thì tên tiểu nhị bưng đồ ăn đều tình cờ có mặt ở đó.

Hoặc giống như sau khi Vương Nhị đi rồi gã sai vặt thay thế tên kia từng nhắc tới nàng trước mặt hắn.

Gã nói phu nhân đối xử với mình rất tốt, giống như đối xử với em trai.
Em trai……
Hắn hừ một tiếng trong lòng: Nếu không phải ngươi lớn lên có vài phần giống nam nhân từng đính hôn với nàng thì nàng có đối xử với ngươi như thế không?
Chứng cứ như thế ngày càng nhiều, dần dần hắn phát hiện mỗi hành động của nàng ở trong mắt hắn đều có thêm một tầng hàm nghĩa khác.

Lúc ở chung với hắn nàng không nói nhiều như khi ở chung với hạ nhân.

Lúc chỉ có hai người nàng chủ yếu yên lặng làm việc của mình, thái độ lạnh lẽo.

Càng kỳ quái hơn là lúc nàng nói với hắn nàng muốn đi thăm cha mẹ nhưng kỳ thực nàng lại đi chỗ khác.

Hắn hỏi kiệu phu thì kẻ kia nói nàng có dừng lại ở cửa hàng son phấn và cửa hàng bánh ngọt, còn ở trong mỗi cửa hàng chừng một nén nhang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui