Hưởng Tang


Triệu Tử Mại lắc lắc đầu, “Chỉ để ngừa vạn nhất, nếu hung phạm là kẻ khác hoặc Viên Xương Lê còn có đồng lõa khác vậy người này nhìn thấy ta đi rồi chắc chắn sẽ thả lỏng cảnh giác cho nên nói không chừng có thể sẽ để lộ dấu vết.

Nếu không có thì chúng ta cũng sẽ chỉ tốn chút công sức, không thiệt hại gì.”
Nói tới đây, hắn xin lỗi mà cười cười rồi tiếp tục, “Sở dĩ gạt các ngươi cũng không phải vì không tín nhiệm cô nương mà vì Mục tiền bối bị thương, ngươi cũng vì thế đánh mất tràng hạt khiến lòng ta trước sau đều băn khoăn cho nên không muốn phiền toái mọi người nữa.”
Mục Tiểu Ngọ không ngờ hắn bỗng nhiên kéo tới bản thân nên trong lúc nhất thời nàng cảm thấy hơi xấu hổ, khóe miệng run rẩy vài cái.

Nàng gượng cười vài tiếng và lắp bắp nói, “Cái kia…… Chúng ta ở lại cũng được, nhưng chúng ta vốn muốn tới Thanh Châu tìm người quen, không phải, là đi làm chút việc, là việc gấp, hơn nữa chúng ta đã trì hoãn ở Lỗ thành mấy ngày vì vậy cũng không thể để bên kia chờ thêm……”
“Triệu mỗ hiểu.” Triệu Tử Mại thấy ánh mắt nàng đảo loạn lên thì trong lòng buồn cười, lại không đành lòng bắt nàng vắt óc nghĩ lý do nữa nên hắn mở miệng cắt đứt đoạn đối thoại xấu hổ này.
Mục Tiểu Ngọ thở ra một hơi, để che giấu quẫn bách nàng vội vàng quay đầu đi nói với Mục què lúc này đang ghé trên lưng ngựa, “Lão đầu nhi, ông đỡ hơn chưa, sáng nay thấy ông ăn hai bát cơm vậy chắc không đáng ngại nữa rồi.”
Mục què phối hợp với Mục Tiểu Ngọ nên cũng làm bộ làm tịch mà “Ai nha” hai tiếng, miệng lẩm bẩm, “Ăn uống thì cũng đỡ hơn rồi, nhưng xương cốt vẫn đau, không biết là ngã hỏng chỗ nào rồi, lang trung cũng không tìm ra.

Ta thấy tới Thanh Châu còn phải tìm một đại phu khác khám lại xem sao……”
Ông ta vừa nói vừa chú ý quan sát sắc mặt Triệu Tử Mại thấy bình thường không giận dữ ông ta mới yên tâm.

Ai ngờ vừa mới chuyển ánh mắt sang Mục Tiểu Ngọ ông ta đã cứng người, lập tức lộn nhào từ trên ngựa xuống.

Triệu Tử Mại hoảng sợ, vội tiến lên dìu ông ta.

Sau khi nâng Mục què lên hắn mới phát hiện mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống từ thái dương thấm ướt tóc mai hoa râm của ông ta.
“Tiền bối, ngài không sao chứ?”
Triệu Tử Mại tưởng ông ta bị thương chỗ nào nên trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột.

Nhưng Mục què lại vội rút tay khỏi tay hắn, đầu ngón tay run run chỉ vào phía trước sau đó nói ra một câu chỉ có Triệu Tử Mại có thể hiểu, “Xong rồi, xong rồi, lại biến sắc.”
Những lời này vừa nói ra miệng Triệu Tử Mại đã cảm thấy giữa lưng lạnh ngắt, hắn hít một ngụm khí lạnh nhưng nó lại nghẹn ở ngực, không sao phun vào phun ra được.
Hắn nhìn Mục què, lại nhìn thấy hai cái bóng trong đôi mắt lão gia tử.

Người kia mặc một thân áo dài quần dài gọn gàng, bím tóc hất trước ngực tiêu sái thanh tú Nhưng dù bộ dáng nàng vẫn là Mục Tiểu Ngọ thì thoạt nhìn lúc này đã không phải nàng nữa rồi.
Hắn không biết là khác chỗ nào, nhưng tóm lại bọn họ như hai người khác nhau……
Hiện tại nàng nghiêng đầu, khoanh hai tay trước ngực, rất hứng thú nhìn hai cái kẻ trước mặt vẫn duy trì tư thế cứng đờ lúc trước.

Mũi chân nàng nhẹ nhàng vẽ vòng trên mặt đất, bộ dạng hớn hở.
Thấy thần sắc nghiền ngẫm trong lòng nàng thế là Mục què không đứng vững nổi nữa.

Ông ta bỗng nhiên chắp hai tay trước ngực sau đó quỳ phịch xuống trước mặt nàng lắp bắp, “Thần tiên…… Tang thần tiên, không, Tang đại thần, ngài lão nhân gia…… rốt cuộc…… rốt cuộc xuất hiện.”
Triệu Tử Mại nghe không hiểu nhưng thấy Mục què như vậy thì ít nhiều cũng đoán được “Tang” là tên của nó.

Hắn đang do dự xoay người đồng thời nghĩ xem nên xưng hô thế nào, nên chào hỏi thế nào lại bỗng nhiên nghe được một tiếng “cứu mạng”.

Giọng nói này suy yếu chứa đầy sợ hãi bay ra từ cánh rừng cách đó không xa.
Hắn quay đầu lại vừa lúc thoáng nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ cũng xoay người nhìn về phía cánh rừng cây cối rậm rạp phía sau.
“Cứu mạng.”
Lại một tiếng kêu nữa vang lên, lần này tiếng động đã rõ ràng hơn.

Cùng lúc đó Triệu Tử Mại nhìn thấy một bóng người xuyên qua đám cây rừng rậm rạp mà nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên này.


Áo ngoài của nàng ta gần như đã bị nhánh cây kéo rách tung tóe, trên khuôn mặt cáu bẩn là nước mắt vằn vện thành khe rãnh.
Nhưng Triệu Tử Mại vẫn liếc một cái đã nhận ra nàng ta.
“Linh Nhi.”
Lúc hắn gọi một tiếng này thì Linh Nhi cũng đã nhìn thấy hắn, đôi mắt trên khuôn mặt cáu bẩn của nàng ta bỗng sáng lên.
“Đại nhân, đại nhân, cứu ta.”
Nàng chạy về phía Triệu Tử Mại, chân trần đạp trên mặt đất phát ra những tiếng “Bạch bạch” giòn vang.
Triệu Tử Mại cũng chạy qua đón nàng ta nhưng lúc lướt qua Mục Tiểu Ngọ hắn lại cảm giác khuỷu tay tê rần vì bị ngón tay cứng như thép của nàng kéo lại.
“Ngươi làm gì?” Hắn nhìn Mục Tiểu Ngọ, chỉ thấy trên mặt nàng là biểu tình sâu kín quái dị đến mức quỷ dị nhưng đôi mắt kia lại hàm chứa ý cười.

Nàng nhìn chằm chằm Linh Nhi ở phía sau không chớp mắt.
“Từ từ, nhìn xem ai tới kìa.” Nàng nói.
Quả nhiên, nàng còn chưa dứt lời đã có một bóng người khác chui ra từ trong rừng.

Ánh mắt kẻ kia sắc bén, chân cẳng cũng nhanh nhẹn thế nên trong một khắc Triệu Tử Mại còn tưởng mình nhận lầm người.

Nhưng lúc kẻ kia nhìn thấy đám người nhốn nháo ồn ào, đặc biệt là Triệu Tử Mại và Bảo Điền vẫn mặc quan phục thì ông ta bỗng thu lại sắc bén trong mắt, nhanh chóng quay lại bộ dạng một Viên Đạo Kiều cả người toàn thịt, thích khóc thích gào mà bọn họ quen thuộc.
Chỉ có bước chân ông ta là không hề chậm lại, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Ông ta chạy vọt về phía trước, thịt mỡ trên người rung lắc dữ dội, cả người lao tới phía sau Linh Nhi lúc này đã xụi lơ trên mặt đất.

Một tay ông ta đặt lên vai Linh Nhi dùng sức kéo nàng về sau, một tay khác bịt chặt miệng nàng.

Thấy thế Triệu Tử Mại nhấc chân muốn đi qua nhưng lại bị Mục Tiểu Ngọ kéo lại.

Tay nàng cứng rắn không cho phép hắn động đậy, chỗ cánh tay còn đau đớn vô cùng.
“Chờ một chút, tiếc con thì không bắt được sói đâu, hơn nữa cô nương này cũng không phải con dê mặc người xâu xé.” Nàng âm trầm cười, lúc Triệu Tử Mại tiếp xúc với ánh mắt nàng thì trong lòng không nhịn được chấn động, cũng không hiểu nổi ý trong lời của nàng là gì.
Nhưng vào lúc này hắn bỗng nghe được một tiếng thét chói tai, ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn nhìn qua, bao gồm cả Trần Dụng lúc này đang hoảng hốt đứng cạnh tường thành.
Tiếng thét kia đương nhiên không phải của Linh Nhi, mà của một kẻ khác —— Viên Đạo Kiều, ông ta bị Linh Nhi cắn đứt một ngón tay.
“Ta đã nói vị cô nương kia có chút năng lực, quả nhiên không nhìn lầm.”
Mục Tiểu Ngọ vừa dứt lời chợt thấy Linh Nhi đẩy Viên Đạo Kiều ra và phun đoạn ngón tay đứt lên mặt đất.

Nàng ta dùng cả tay cả chân bò dậy, chạy về phía bọn họ.

Viên Đạo Kiều mang theo biểu tình dữ tợn chạy đuổi theo, hiện tại ông ta đã bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, hai mắt ông ta đỏ bừng, cánh mũi phập phồng giống như một con dã thú cuồng nộ.
“Đại nhân,” Linh Nhi dùng hết sức nhào về phía trước, vừa thở vừa kêu, “Là ông ta, là ông ta giết tiểu thư……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui