Tào Mân bừng tỉnh, “Hắn sẽ tới hang ổ của yêu vật phải không? Là…… là khu mộ cổ đại nhân nói tới sao?”
Triệu Tử Mại gật gật đầu, miệng cười lạnh một tiếng, “Vốn ta vẫn chưa nghi tới trên đầu hắn nên chỉ ngừa vạn nhất mới để Bảo Điền theo dõi hắn.
Ai ngờ Viên Xương Lê lại thật sự có quan hệ với yêu vật kia.”
Nói tới đây hắn dặn Bảo Điền, “Ngươi chạy nhanh nên đi trước theo dấu hắn.”
Bảo Điền theo lời hắn dặn mà chạy về phía trước vài bước, giống một con khỉ linh hoạt, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Mục Tiểu Ngọ vốn đang lặng lẽ đi theo phía sau nghe thấy lời này thì ngẩng đầu tiếp một câu, “Viên Xương Lê là anh của Viên Úy, tuy không cùng mẹ nhưng dù sao cũng chung dòng máu thì vì sao hắn lại xuống tay với nàng được?”
“Thiên vị, coi thường giống như một liều thuốc độc có thể ăn sạch thiện lương trong lòng một người.
Mục cô nương, ngươi còn nhỏ, trải nghiệm còn ít nên có một số việc sợ là không hiểu được.” Lúc nói những lời này trong mắt Triệu Tử Mại không có ánh sáng, chỉ có tuyệt vọng lạnh băng.
Thấy hắn có dáng vẻ này Mục Tiểu Ngọ không nhịn được run sợ vì thế nàng thả chậm bước chân, lặng lẽ trở thành người đi cuối.
Sau khi vượt qua một ngọn núi, cuối cùng bọn họ đã không thấy vườn táo nữa, hiện tại trước mặt bọn họ là một cánh rừng lớn.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy ngọn cây nối tiếp nhau, vạn dặm lay động giống như một đại dương cuồn cuộn.
Mục Tiểu Ngọ duỗi tay che nắng nhìn ra xa, sau khi xác định phương hướng nàng chắc chắn nói, “Chính là cánh rừng này, khu cổ mộ kia chính là ở trong cánh rừng này.”
Lúc nói lời này nàng cũng đồng thời thấy bóng dáng Viên Xương Lê ở nơi xa.
Hắn và Viên Đạo Kiều thực ra rất khác nhau, dáng người hắn thon dài cao gầy.
Hiện tại hắn đang bước đi vội vã, thân thể gầy gò kia nhanh chóng xuyên qua rừng cây, một lát đã biến mất sau lùm cây rậm rạp.
“Người…… Người đâu rồi?” Tào Mân không thấy Viên Xương Lê nữa thì không nhịn được bối rối.
“Tào đại nhân đừng nóng vội, đi theo ta là được.” Mục Tiểu Ngọ chạy nhanh lên phía trước sau đó nhảy xuống triền núi không quá dốc.
Rừng cây mùa thu âm u yên tĩnh, cành lá đu đưa khoác lên nhau thành một cái lều thật lớn trên đầu bọn họ, che cả nắng gắt.
Ở chỗ này đến gió cũng chậm lại, ngoài vài tiếng chim hót chẳng có tiếng động nào khác.
Bởi vì mới vừa mưa nên trong rừng vẫn còn ẩm ướt, có vài chỗ thậm chí còn đọng nước, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân.
Nhưng may có Mục Tiểu Ngọ dẫn đường ở phía trước, chân cẳng nàng linh hoạt, thân thể nhanh nhẹn, sức quan sát lại tốt nên ngoài một hai nha dịch ngẫu nhiên té ngã thì một đường này cũng coi như thông thuận.
Đột nhiên cây cối phía trước thưa thớt hơn nhiều, tán cây trên đỉnh đầu cũng mỏng dần, màu lục đậm không còn nữa mà chỉ còn một tán lá mỏng như bàn tay duỗi ra.
Phiến lá trên đỉnh đầu sàn sạt rung động nhưng Triệu Tử Mại lại chưa cảm thấy gió thổi tới vì thế hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này đã khiến hắn phải dừng bước, đột ngột đứng lại.
Hắn nhìn thấy trong đám cây cối có rất nhiều người, một đám đều mỏng manh như sương khói, gần như trong suốt, biểu tình đờ đẫn lẫn trong đám cây cối.
Cùng lúc đó bên tai hắn truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe được rành mạch như cũ:
“Chính là chỗ này, dưới chân Lỗ sơn, sinh ở đâu chôn ở đó……”
“Vì sao không dùng một mồi lửa đốt con quái vật này đi? Nó giết nhiều huynh đệ của chúng ta như thế nhưng tướng quân chỉ thiêu da của những người kia và hậu táng nó.”
“Không phải tướng quân đã nói nếu không làm thế thì không trấn được nó ư?”
“Nó đã bị nhốt trong rương rồi cơ mà? Có cái gì mà trấn không được, lão tử lại chẳng thèm tin cái này……”
“Tạch” một tiếng, Triệu Tử Mại thấy trong rừng có một ngọn lửa bùng lên, lập tức vọt thẳng lên bầu trời.
Đến lá cây cũng bị đốt cuộn lại phát ra tiếng “Tư tư”.
“Lửa này sao lại lớn thế?”
“Mau dập tắt lửa…… Mau……”
“Không còn kịp rồi…… A…… A…….”
Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn lẫn với tiếng lửa “Bùm bùm” phụ trợ biến ngọn lửa tận trời này thành nhân gian luyện ngục.
“Chẳng trách cây cối nơi này lại thưa thớt hơn chỗ khác.” Triệu Tử Mại nhìn bóng người giãy giụa trong ánh lửa sau đó bật thốt một câu thổn thức từ đáy lòng.
Nhưng ngay sau đó hắn hít ngược một ngụm khí lạnh và lảo đảo lùi về sau vài bước.
Hắn thấy cách ngọn lửa kia không xa có một đám người đang đứng, kẻ cầm đầu cưỡi ngựa, biểu tình hờ hững nhìn bóng dáng đang hấp hối giãy giụa trong lửa.
Trên người bọn họ là quân phục, giống hệt những kẻ đang táng thân trong biển lửa.
“Tướng quân nói muốn trấn trụ Mộc Diêu thì một là phải xây một phần mộ, hai là cần rương gỗ đào, nhưng ngoài ra còn cần người chôn cùng.
Ngươi xem mấy tòa mộ bên cạnh đi, đó chính là xây cho bọn hắn đó.
Mấy tên ngốc đáng thương này đến chết cũng không biết được chuyện này.” Có kẻ thốt ra lời này.
“Thế nên dù ngài đã sớm biết ý định của bọn họ nhưng vẫn không ngăn cản phải không.” Một binh sĩ tiếp lời.
“So với chính chúng ta ra tay thì chi bằng để bọn họ tự tìm tới cái chết.
Rốt cuộc đều là thủ hạ của ta nên ta cũng không muốn mang tiếng tự tay đâm huynh đệ của mình.
Muốn trách thì trách bọn họ ngu, loại tà vật thế này có mệnh môn của chính mình, sao có thể bị lửa thông thường đốt cháy chứ?”
“Đại nhân nói đúng quá, ngài xem Mộc Diêu vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì, đến cái rương gỗ đào bên ngoài cũng chưa bị thiêu……”
Cùng với giọng nói sợ hãi này Triệu Tử Mại lại nhìn về phía ánh lửa, quả nhiên thấy đôi mắt màu vàng kia đang nhìn chằm chằm mình qua khe hở của nắp rương, con ngươi màu máu còn lóa mắt hơn cả ngọn lửa.
“Nhìn cửa mộ kìa.” Giọng Mục Tiểu Ngọ giống như từ trên trời bay xuống, rơi vào tai hắn lại có vẻ không chân thật.
Triệu Tử Mại run lập cập, mồ hôi lạnh theo thái dương rơi xuống từng giọt.
Ảo giác trước mặt hắn biến mất, không có ánh lửa hừng hực, không có tướng lãnh và đám hồn ma bóng quỷ kia, càng không có đôi mắt vàng rực Lướt qua tầng tầng đám người hắn thấy một mảnh mộ thất bị rêu xanh bám đầy, phân theo hình tam giác.
Tòa mộ thất đầu tiên là to nhất, cửa mộ lúc này bị mở ra một khe, giống như có người bổ một đao lộ ra bóng đêm tối om bên trong.
“Chính là nơi này,” Mục Tiểu Ngọ đi ở đằng trước lúc này đã dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Triệu Tử Mại, ánh mắt kinh ngạc lướt qua khuôn mặt tái nhợt của hắn nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng hỏi nhiều mà chỉ nói, “Triệu công tử, đây là khu mộ mà ta đã nói.
Trong một thất lớn nhất kia có một cái rương bằng gỗ đào, hẳn là chỗ ẩn thân của Mộc Diêu.”
“Không cần nghĩ cũng biết đó chính là chỗ nó ở.” Triệu Tử Mại đáp một câu mà nàng nghe không hiểu.
“Công tử, mọi người trốn cho kỹ để đề phòng vạn nhất, ta sẽ để châm đồng đi dò đường trước.
Nếu thứ kia ở trong mộ thì không tốt đâu.” Vừa dứt lời trong tay Mục Tiểu Ngọ đã nhiều thêm một cây châm đồng, nàng ném nó về phía trước.
Cây châm kéo theo cái đuôi dài uốn lượn như một con rắn nhỏ mà chui vào khe hở đen nhánh giữa hai cánh cửa đá của mộ thất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...