Hưởng Tang


Tiếng còi trúc lại vang lên, lúc này đây nó trở nên bằng phẳng hơn nhiều, giống như đang tán thưởng Linh Nhi thông minh.

Vì thế sau khi nuốt một ngụm nước bọt Linh Nhi run rẩy đọc lại bài thơ kia.
“Xuất kỳ đông môn,
Hữu nữ như vân.
Tuy tắc như vân,
Phỉ ngã tư tồn……”
“Xuất kỳ ản đô,
Hữu nữ như đồ.
Tuy tắc như đồ,
Phỉ ngã tư thư……”
Đọc xong nàng cẩn thận quan sát đôi mắt bị bóng tối che mất một nửa chỉ còn lại con ngươi đỏ tươi kia.

Một hơi nghẹn trong lòng cũng từng được thở ra từng chút một.
Đôi mắt kia cũng nhìn nàng, bốn mắt giao tiếp khiến Linh Nhi cảm thấy sau lưng mình lông tơ dựng đứng lên, tứ chi không nghe sai bảo mà run lẩy bẩy.

Nàng bỗng nhiên có chút hối hận bản thân sao lại đọc thơ nhanh như thế, nàng nghĩ có lẽ thơ này chính là bài khóc tang của bản thân, đọc xong là nó sẽ lấy mạng nàng.
“Bùm.”
Mộc Diêu hơi run rẩy thân thể, ngay sau đó có thứ gì rơi vào rương, nện bên cạnh nàng.


Linh Nhi bị động tĩnh bất ngờ này dọa sợ tới mức kêu to, hai tay ôm đầu làm động tác chống đỡ.

Nhưng đợi hồi lâu nàng mới phát hiện mình không thiếu miếng thịt nào vì thế buông hai tay ra và cúi đầu nhìn.
“Quả táo?”
Nhìn thấy thứ ở đáy rương thế là miệng nàng há hốc, còn chưa kịp nghĩ vì sao nó lại ném quả táo này xuống thì lại có bốn năm quả táo liên tiếp rơi xuống nện ở đáy rương phát ra tiếng “Bùm bùm” giòn vang.
“Vì sao lại đưa quả táo cho ta?” Linh Nhi ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Mộc Diêu lại không thấy tức giận.

Lúc này người trả lời nàng không phải Mộc Diêu mà là tiếng “lộc cộc” trong bụng nàng.
Mùi quả táo thơm ngọt đánh thức cơn đói, đã lâu nàng không ăn cơm nên đã sớm bụng đói kêu vang.

Nhưng đây là nguyên nhân nó ném quả táo xuống ư? Có điều hiện tại Linh Nhi cũng chẳng nghĩ được nhiều, nàng quyết đoán cầm một quả táo lên, cũng không thèm lau mà lập tức bỏ vào miệng hung hăng cắn một miếng.
Chết cũng không thể làm quỷ đói được đúng không? Linh Nhi vừa gặm táo vừa trộm liếc Mộc Diêu.

Nó cũng đang nhìn nàng ăn ngấu nghiến mấy quả táo dính bụi đất, trong đôi mắt vàng tươi kia hình như có chút ôn nhu.
Ôn nhu?
Linh Nhi tự giễu bản thân từ tận đáy lòng, sao nàng có thể nghĩ tới từ này chứ? Một con Mộc Diêu làm bằng trúc và lụa, một con quái vật hút huyết nhục của người khác thì làm sao có liên quan tới hai từ ‘ôn nhu’ cơ chứ?
Vì thế sau khi liếc nó thêm một cái nàng cúi đầu, chuyên tâm đối phó với mấy quả táo trước mặt.

Nàng ăn thật sự nhanh, nước quả từ khóe miệng chảy xuống từng giọt dính ở đáy rương.
Rốt cuộc nàng cũng gặm xong mấy quả táo vì thế nàng ngẩng đầu chuẩn bị ném hạt táo ra ngoài.

Lúc này nàng mới phát hiện con diều vẫn luôn đứng cạnh rương quan sát mình đã không thấy đâu Mộc Diêu bấy giờ đã đi tới cửa mộ, ánh trăng xuyên qua đôi cánh mỏng tang của nó rơi xuống đất chiếu ra hoa văn kỳ quái.
Nó đứng ở nơi đó giống như được ánh trăng cọ rửa hơn một ngàn năm.
Linh Nhi nhìn bộ dáng của nó không hiểu sao bỗng thấy đáy lòng nổi lên một cảm giác tịch mịch, cảm xúc xa lạ lại mãnh liệt này nhanh chóng lấp đầy trái tim nàng khiến lòng nàng đau tới siết lại.
“Hắn để ngươi giết ta, nhưng ngươi lại không làm thế là vì sao?” Nàng nói ra nghi vấn trong lòng, hỏi xong lại cảm thấy mình hoang đường tới buồn cười.

Nó có thể nói được gì? Lại phát ra vài tiếng còi trúc sao?
Vì thế Linh Nhi lại nói một câu khác, “Ta còn biết mấy bài thơ nữa, ngươi có muốn nghe không?”
Những lời này đúng là có tác dụng, Mộc Diêu hơi hơi nghiêng người, đôi mắt âm u nhìn về phía này.

Linh Nhi hắng giọng, vắt hết óc nhớ tới mấy bài thơ tình Trần Dụng viết cho Viên Úy sau đó đọc thành tiếng:
“Nhất xích thâm hồng mông khúc trần, thiên sinh cựu vật bất như tân.
Hợp hoan đào hạch chung kham hận, lý hứa nguyên lai biệt hữu nhân.
Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ .
Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” (Tân thiêm thanh Dương liễu chi từ nhị thủ – Ôn Đình Quân)
“Vầng trăng mọc ở bể khơi,
Cùng trong một lúc, góc trời soi chung.

Đêm xa ai đó sầu mong,
Suốt đêm gợi mãi tấm lòng tương tư.
Tắt đèn tiếc sáng ngẩn ngơ,
Khoác bào mới biết sương sa đã nhiều.
Tặng ai tay bốc được nào,
Giai kỳ, xin để chiêm bao mơ màng.” (Vọng nguyệt hoài viễn – Trương Cửu Linh)
Đọc được một hồi thì nàng thấy buồn ngủ, mí mắt cứ thế đánh nhau vài lần cuối cùng không trụ được nữa.

Nàng dựa nghiêng trên vách rương mà ngủ say.

Trong mông lung, nàng giống như nhìn thấy Mộc Diêu lại đi tới cạnh cái rương, ánh mắt nó buông xuống nhìn mình.
……
……
……
Tương truyền rằng bởi vì Công Thâu Ban nhớ người vợ đang mang thai của mình là Vân thị nên thường xuyên cưỡi Mộc Diêu về thăm nhà.

Dần dà Vân thị cũng sinh ra hứng thú với Mộc Diêu kia, nàng cũng muốn được bay vút lên trời cao như Công Thâu Ban.

Vì thế có một ngày nàng trộm ngồi trên Mộc Diêu bay lên trời.
Ngày đó gió rất lớn, từng tầng mây bị gió cuốn lên, giống như những bị bông nối với nhau.

Nhưng Mộc Diêu lại không sợ sức gió, nó bay rất ổn trong không trung.

Vân thị rất vui vẻ, giống một đứa nhỏ mà dang hai tay ra hứng gió.

Nàng cảm thấy mình như hóa thành một cánh chim có thể bay qua núi cao biển rộng, không sợ cuồng phong cùng mưa to gió lớn.

Nhưng thời tiết mưa gió thất thường, lúc Mộc Diêu chở Vân thị càng bay càng cao thì bụng nàng lại truyền đến một cơn đau xé lòng.

Nàng sắp sinh nở.
Vì kinh sợ mà Vân thị ngã từ trên Mộc Diêu xuống và chết.
***
Ánh trăng bị mây đen vọt tới che kín, nó chỉ ló ra chút ánh vàng mờ ảo phía sau tầng mây dày.

Gió loạng choạng phất qua ngọn cây phát ra từng tiếng sàn sạt khiến bóng đêm càng thêm yên tĩnh.
Mục Tiểu Ngọ ngồi xổm giữa một mảnh cây cỏ tầm nửa canh giờ, chân cẳng nàng đều đã tê rần vì thế nàng đặt mông ngồi luôn xuống đất dùng sức xoa chân vài cái.

Nàng nói với Triệu Tử Mại đang ngồi xổm bên cạnh, “Triệu công tử, ngươi làm sao xác định được hang ổ của Mộc Diêu ở gần đây?”
Triệu Tử Mại vẫn nhìn chằm chằm rừng cây đen nghìn nghịt trước mặt, cũng không hề quay đầu đáp, “Ta đâu xác định, ta chỉ phỏng đoán hang ổ của Mộc Diêu hẳn là cách vườn cây ăn quả không xa cho nên ta mới phái người chặn ở các hướng xem đội nào có thể tìm thấy nó trước.”
Mục Tiểu Ngọ phun cây cỏ trong miệng ra hỏi, “Hoá ra ý công tử từ chúng ta đang ôm cây đợi thỏ hả?”
Triệu Tử Mại nhún nhún vai, “Biện pháp nào cũng đã thử, chỉ còn cách ngu ngốc này ta cũng chẳng thể bỏ qua.”
Nói tới đây mắt hắn lại liếc qua phía nàng và thấy trên cổ tay nàng có quấn một xuyến tràng hạt.

Thấy thế mặt hắn lộ ra tò mò, rất có hứng thú hỏi, “Đây là chuỗi hạt phát hiện ở Trai Đường thôn phải không? Mục cô nương vẫn luôn mang theo nó à?”
Mục Tiểu Ngọ tay dài chân dài, xương cốt tinh tế nên Triệu Tử Mại cảm thấy mấy hạt châu kia no đủ hơn hắn thấy lần trước.

Mỗi viên giống như đều có một cỗ sức mạnh đang chuẩn bị bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui