Hưởng Tang


Mũi ngửi đến một mùi tanh tưởi, tuy bị nước mưa hòa tan một ít, nhưng vẫn dày đặc.

Thúy Quân “oa” một tiếng, nôn hết mọi thứ trong bụng.

Nàng dựa vào tường, nôn đến nước mắt cũng rơi xuống, đang định đứng thẳng dậy, lại phát hiện chân đã sớm mềm nhũn, vì vậy thân thể nghiêng qua lệch lại dựa vào tường, nhẹ nhàng thở hổn hển.

“Quân tiểu thư, Quân tiểu thư, là cô sao? Cô ở bên đó sao?”
Đầu đường hầm bên kia truyền đến vài tiếng kêu gọi, Thúy Quân nhìn thấy ba năm cái bóng người mơ hồ, bọn họ mỗi người đều mang theo một chiếc đèn lồng trong tay, ngọn lửa đỏ rực bị mưa to cuốn đi thêm vài phần mơ hồ.

“Ta ở đây......”
Thúy Quân dùng hết sức lực hướng về phía xa hô một tiếng, vì thế mấy người kia liền nhanh chóng chạy về phía này, vừa nhìn thấy nàng cả người ướt đẫm dựa trên tường, một tiểu nha đầu trong đó vội đem dù giấy trong tay che lên đầu nàng.

“Quân tiểu thư, cô làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Thúy Quân hữu khí vô lực đưa một ngón tay chỉ lên mặt đất, “Mau nhìn xem, đó là thứ gì.”
Nghe vậy vài người vội hợp lại đi qua, giơ đèn lồng về phía đám bóng đen lúc nhúc kia.


“Ôi, thật nhiều máu, sao chỉ toàn là gà trống? Cổ gà còn bị chặt đứt, là ai làm vậy nhỉ?”
Nghe được lời này, Thúy Quân vội dựa vào tiểu nha đầu đi qua, soi ánh sáng của lồng đèn xuống đất nhìn: Bộ lông xinh đẹp của con gà trống phía trên đều dính đầy bùn, rối rắm quấn vào nhau, đen tuyền; cổ nó bị bẻ gãy, mào gà cũng bị kéo xuống, máu tươi từ cái miệng to bị vỡ ào ạt chảy ra ngoài, ở bên người nó tụ thành một bãi.

“Đây không phải là con gà vừa nãy ta bắt sao?” Một người đàn bà ở bên cạnh ngạc nhiên nói, “Quái, đây là con gà chính tay ta bắt được, sau đó đem nhét vào cái sọt treo trên cây tre như người què kia nói, cắm ở cổng sân, nhưng mà, nó tại sao lại bị giết mất, còn bị ném đến đây?”
Lời bà ta làm Thúy Quân hoảng sợ trong lòng, đứng ngồi không yên, một lúc lâu sau, nàng miên cưỡng tự trấn an bản thân, cao giọng nói, “Đi ra sân trước treo một con gà khác, đúng rồi, đi điều tra xem, xem thử tên nô tì dơ bẩn nào lại to gan như vậy, dám giết gà trống dùng để định hồn cho tiểu thiếu gia.”
Mấy người hầu già đồng ý lui xuống, Thúy Quân dặn dò tiểu nha đầu bên cạnh, “Khi nào tiểu thiếu gia tỉnh, bảo phòng bếp làm cho nó một chén cháo khoai mỡ, kèm thêm một chút thức ăn chay khai vị.

Còn nữa, đi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, dựa theo quy cách tiệc giao thừa mà làm, người què kia quả thật có chút tài, vậy mà có thể đánh thức tiểu thiếu gia.

Bây giờ lão gia có vẻ rất cao hứng, không những muốn tự mình mở tiệc nói cảm ơn, còn muốn để hai người này ở lại thêm nửa tháng, vậy nên, các ngươi phải sắp xếp việc ăn ở của họ cho thỏa đáng, không thể làm chậm trễ bọn họ.”
***
Mưa to đến cũng nhanh đi cũng nhanh, đến lúc nửa đêm, không ngờ lại trời quang mây tạnh, một vầng trăng tròn từ sau đám mây đen lộ ra, có chút mông lung, nhưng vẫn miễn cưỡng chiếu rọi mặt đất đầy ánh sáng bạc.

Mục Tiểu Ngọ ở trên giường lăn qua lộn lại nửa canh giờ, nhưng vẫn không ngủ được.

Về phương diện này tất nhiên là do tên Mục người què ngủ bên cạnh ngáy đến rầm trời, về phương diện khác, nàng đành phải trách chính bản thân.

Hai bữa tiệc rượu, một bữa so với một bữa càng thêm phong phú, nàng vậy mà không hề biết kiềm chế, mỗi bữa cơm đều ăn đến no căng.

Hiện tại, bụng nàng cũng đã nhô cao, cứng như đá, đến hít thở cũng khó khăn.

Cứ thế lăn qua lộn lại khoảng chừng thời gian pha một tách trà, nàng cuối cùng cũng xoay người xuống giường, khoác thêm quần áo đi vào trong viện, chuẩn bị đi dạo một chút, sẵn tiện tiêu hóa núi thức ăn đầy ắp trong bụng.

Sau cơn mưa Diêm trạch cực kì yên tĩnh, người hầu trực đêm hàng ngày có lẽ vì mới nãy mưa to nên phần lớn đều trốn trong phòng, vậy nên Mục Tiểu Ngọ đi cả nửa ngày, cũng không gặp được mấy người.

Cũng may Diêm trạch ban đêm có đốt đèn, mà nàng cũng đã chuẩn bị trước một ngọn, cho nên đi một đường dài, cũng không bị đêm dài tối dần làm mờ mắt.

Sân nhà Diêm gia có phòng, trong phòng có viện, từng sân được xây ở bốn năm cái ngõ hẻm, giống một mảnh lá cây giãn mình ra khai thông kinh mạch.


Vách tường trắng như tuyết, mái ngói xanh đen, một sáng một tối, một âm một dương, tuy tương phản, lại vô cùng thích hợp, cứ như tòa nhà này là từ trong đất tự nhiên mọc ra.

Chỉ là, Mục Tiểu Ngọ không hiểu được để mà thưởng thức kiến trúc lịch sự tao nhã này, từng hàng phòng ốc đan xen bên kia trong mắt nàng chỉ biểu thị cho hai chữ: Có tiền.

Nàng một bên nâng eo đi về phía trước, một bên kéo miệng nở một nụ cười thật tươi, trong lòng yên lặng nói: Quá may mắn, lão đầu nhi lần này thế mà lại không thất thủ, thật sự đem linh hồn nhỏ bé kia thêu lại được.

Với cái công phu mèo ba chân (chỗ này em cũng kh hiểu lắm) của hắn, có thể thành công thêu hồn tỷ lệ đại khái tầm năm thành, không nghĩ đến, lần này thế mà lại mang vụ mua bán lớn này nắm chắc.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt nàng càng sâu: Tiểu thiếu gia độc đinh của Diêm gia, cứu mạng hắn về, Diêm gia ít nhiều sẽ lấy ra chút bạc? Chỉ sợ, hai người bọn họ ba bốn năm tới đều không cần phải lo vấn đề ăn uống.

Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy “Xôn xao”, âm thanh ở rất gần, cứ như cách đó không xa có một dòng suối róc rách.

Mục Tiểu Ngọ sửng sốt một chút, đi theo phương hướng âm thanh kia truyền đến, trong đầu xẹt qua một dòng suy nghĩ: Người Diêm gia thật sự là có tiền không có chỗ tiêu, thế thế mà lại đem nước sông về đến nhà.

Nhưng mà, Mục Tiểu Ngọ vẫn chưa đoán ra được vị trí dòng nước, nàng lắc lư ở cuối ngõ nơi phát ra thanh âm lớn nhất, cuối cùng mới xác định được âm thanh đến từ phía ván cửa sau rắn chắc.

Mặt sau ván cửa là một gian phòng không tính là lớn, được tạo thành từ bốn gian phòng nhỏ, trên cửa cắm cái ổ khóa lớn mới tinh làm từ đồng thau, bên trong cũng không đốt đèn, tất nhiên là chưa có người ở.

Mục Tiểu Ngọ chăm chú nhìn cái cửa lớn kia, trong lòng khó hiểu nói: Kỳ quái, tòa sân này có khác gì mấy những sân khác đâu? Nó càng giống như phong cách kiến trúc bản đại của Chương Đài, nhà tứ hợp vây, ngói mái trình thanh màu xanh, độ cung nghiêng, trung gian chắc là có cái giếng trời.

Nghĩ đến đây, nàng chợt thông suốt: Trách không được bên trong sẽ có tiếng dòng nước róc rách, đó căn bản không phải là sông suối gì, mà là sau cơn mưa giọt nước theo mái ngói chảy xuống, rơi vào giếng trời tạo ra âm thanh.


“Thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh nha Tiểu Ngọ.” Mục Tiểu Ngọ tự đáy lòng khen ngợi chính mình một tiếng, vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nghe trong viện truyền ra một trận tiếng đọc sách lanh lảnh, âm thanh thanh thúy, tất nhiên là của một thiếu niên.

“Thủy tin vô phân với đồ vật, vô phân với trên dưới chăng? Nhân tính chi thiện cũng, hãy còn thủy chi liền hạ cũng.

Người vô có không tốt, thủy vô có không dưới.

Nay chăng thủy, bác mà nhảy chi, có thể làm cho quá tảng; kích mà đi chi, có thể làm cho ở sơn.

Là há thủy chi tính thay? Này thế tắc nhiên cũng.

Người chi có thể làm cho vì không tốt, này tính cũng hãy còn là cũng.” (đoạn này em chịu luôn…)
Mỗi chữ nàng đều nghe được rõ ràng, nhưng ghép lại với nhau, nàng lại không rõ là ý tứ gì.

Tự mình cau mày nỗ lực suy nghĩ, trong lòng lại hơi hơi động: Tòa nhà này khóa sân, sân lại không có lấy nửa ánh đèn, cũng đầy nước, sao lại có người ngồi đọc sách diễn cảm chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui