Còn nhớ Diêm gia ở Chương Đài không? Còn nhớ Diêm Thanh Thành và Diêm Gia Ngôn không? Và cả Trai Đường thôn nữa?
Triệu Tử Mại bị Mục Tiểu Ngọ nắm tay kéo về phía trước, trong đầu hắn nỗ lực hồi tưởng những câu hỏi của nàng.
Có vài thứ hắn nhớ, nhưng có vài thứ dù nghĩ thế nào cũng chỉ có một mảnh mơ hồ mờ mịt trong đầu.
Hắn duỗi tay về phía trước sẽ chỉ thấy lạnh lẽo, không thể nắm được cái gì.
“Không sao,” Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại cười với hắn, tươi cười của nàng như nước suối nguồn, hòa tan chua xót và thấp thỏm trong lòng hắn, “Không nhớ được cũng không sao, dù thế nào thì mọi thứ cũng qua rồi.
Tử Mại chỉ cần biết những chuyện xảy ra trong đáy cốc này đều là ký ức của Địch Chân, hoặc gọi nó là tâm ma thì thích hợp hơn.”
Triệu Tử Mại nhìn thoáng qua phía sau, sương mù nồng đậm che khuất tầm mắt của hắn khiến hắn không nhìn rõ cái gì, “Thế nên Tiểu Ngọ mới bình tĩnh mà đi, bởi vì đó căn bản không phải Địch Chân thật sự mà chỉ là một đoạn ký ức đã xảy ra ư?”
Mục Tiểu Ngọ gật đầu, “Sương mù vờn quanh Cống Bố đều là tâm ma của Địch Chân, là mỗi đoạn ký ức tàn nhẫn của hắn thế nên trong đó sẽ có những thi thể chết bằng nhiều cách khác nhau, thời gian cũng không giống nhau.”
Triệu Tử Mại nhìn về phía trước thì thấy cây châm đồng không biết bay từ chỗ nào tới và đang uốn lượn dẫn đường.
Hắn lẩm bẩm một câu, “Nhưng hiểu rõ chuyện của Chu gia rồi thì sẽ tới chuyện nào nữa đây? Chẳng lẽ chúng ta sẽ lại rơi vào một đoạn ký ức khác ư?”
Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại cười khúc khích, “Thế thì ta sẽ phải cùng con lừa trọc kia dây dưa mãi à? Ta không chịu nổi đâu.”
Nói xong thấy vẻ mặt Triệu Tử Mại mê mang thế là nàng chớp chớp mắt với hắn, tay vung về phía châm đồng, “Lúc ở Chu gia ta đã gọi nó tới, nhưng có lẽ bị mê chướng ngăn cản nên ta thử nhiều lần mà nó vẫn chưa tới được.
Nhưng vừa rồi Chu gia xảy ra chuyện, ta nhìn thấy Lục Kinh Hồng bị giết thì đã nhân lúc sương mù hơi tan đi để gọi nó lần nữa, và đúng như ta mong muốn, nó đã thật sự trở lại.”
Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn Triệu Tử Mại hỏi, “Tử Mại, châm đồng dùng để làm gì?”
“Gọi.”
“Đương nhiên, từ ngày đầu tiên ngươi quen ta thì đã biết châm đồng có thể dẫn dắt hồn phách đúng không? Thế nên lúc này ta muốn dùng nó để tìm được hồn phách của Địch Chân.” Nàng hơi híp mắt lại và nhìn về phía trước nói, “Ta muốn tìm được hắn, bởi vì hắn ở ngay đây thôi.”
Sương trắng phía trước như biển cả sóng to, mây chồng lên nhau như núi non trùng điệp cuốn hai người ở bên trong, dán lên da thịt giống như phủ thêm cho bọn họ một tầng quần áo.
Tâm ma sâu như thế này, chẳng lẽ chỉ một cây châm đồng là có thể phá vỡ sao?
Triệu Tử Mại nắm chặt tay Mục Tiểu Ngọ, siết lấy những ngón tay lạnh băng kia: Hắn đã từng nhìn thấy tâm ma, đó là rễ độc cắm rễ trong lòng, là giòi bọ bám trên xương cốt, không chết thì không thể trừ tận gốc nên lòng hắn không nhịn được nghi ngờ.
Cảm nhận được sức mạnh từ ngón tay của hắn, Mục Tiểu Ngọ hơi dừng bước chân.
Lúc nàng quay lại nhìn thì đôi mắt kia có thêm ánh sáng màu hồng chớp động dọa hắn sợ.
Đã lâu hắn chưa thấy dáng vẻ này của nàng, trong mắt nàng giống như có ngọn lửa đang lan ra mọi ngóc ngách.
Nhưng màu hồng này lại khiến hắn cảm thấy an tâm, cũng xúc động.
Một chút ký ức trước kia nổi lên, giống đuôi con mèo cào cào qua trái tim hắn.
Vì thế Triệu Tử Mại duỗi tay sờ lên mí mắt của nàng một chút sau đó hơi ngượng ngùng thu tay lại, khóe miệng nở một nụ cười hơi thẹn thùng.
Mục Tiểu Ngọ cũng cười với hắn, vừa cười vừa thả tay hắn ra để kéo sợi chỉ trắng thu hồi cây châm đồng sau đó cầm trong tay thưởng thức, “Lúc ở Chân Lạp, Ô Nạp để ta chém giết yêu ma và ta đều nghe theo.
Từ trên trời cao tới sâu trong lòng đất, ta hàng yêu phục ma, không biết đã độ hóa bao nhiêu yêu vật, rốt cuộc cũng trả lại an bình cho mảnh đất này.
Ít nhất là trước khi Địch Chân xuất hiện thì chính là như thế.”
“Chúng nó đều sợ ta, hoặc trốn chạy và không dám làm hại nhân gian nữa, hoặc cúi đầu xưng thần và để ta sai bảo.
Thậm chí có con chắp tay dâng nguyên thần cho ta,” nàng cười cười, hơi lộ vẻ đắc ý, ngón tay vẫn cứ thưởng thức cây châm đồng, “Nhưng chúng nó đều đồng ý với ta một việc đó chính là chỉ cần nghe ta gọi thì dù có phải rạch trời xẻ đất, chém mãng xà cũng sẽ chạy tới.”
“Có được sức mạnh của vạn yêu thì trên có thể rung chuyển thiên đình, dưới có thể quấy Long cung.”
Mục Tiểu Ngọ ngước mắt lên, hai ngọn lửa trong đó càng thêm lóa mắt, nhưng chúng vẫn không sáng bằng cây châm kia.
Giống như có một tia chớp bùng nổ, một đóa hoa quỳnh nở rộ, lại như có một con bạch long bay lên, trong phút chốc thấy hoa không thấy lá, thấy đầu không thấy đuôi.
Triệu Tử Mại cảm thấy quanh thân chợt lạnh, hắn không thấy nhưng lại có thể cảm nhận được vô số thứ vô hình đang bay quanh bọn họ, so với gió còn nhanh hơn, so với sóng còn mạnh hơn.
Chúng đuổi đám sương mù, bắt nó phải lùi lại, sau đó chúng tụ tập trên châm đồng thành một quầng sáng chiếu ra càng cao và xa hơn.
Mục Tiểu Ngọ nhắm mắt lại, hiện tại nàng không đùa nghịch cây châm nữa mà dùng hai ngón tay kẹp chặt đuôi cây châm dựng thẳng nó lên, mũi châm đâm thẳng lên trời.
Ngọn lửa từ đầu ngón tay của nàng bùng lên, theo thân châm lan ra, hợp làm một với ánh sáng kia và nhuộm một tầng ánh sáng màu vàng nhạt trên khuôn mặt nàng.
(Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng mặt mày của nàng càng thêm sinh động rõ ràng, dù hai mắt nhắm nghiền nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận một chút thương xót lộ ra.
Giờ khắc này nàng giống thần, giống phật chứ không phải người nữa.
Triệu Tử Mại bỗng nhiên cảm thấy nàng và hắn cách nhau thật xa, khoảng cách này có lẽ hắn có đi cả đời cũng không hết được.
Hắn nhìn Mục Tiểu Ngọ và vươn một bàn tay ra với nàng.
Hắn rất muốn giữ chặt nàng, kéo nàng về bên cạnh mình.
Hắn không thích cảm giác này, giống như trong trời đất chỉ còn lại mình hắn, cô tịch khiến hắn sợ hãi.
“Tiểu Ngọ……” Hắn tủi thân gọi nàng một tiếng, nhưng còn chưa kịp gọi thêm tiếng nữa thì đã thấy nàng nhíu mày, khóe miệng cũng hơi giật giật.
“Tiểu Ngọ……”
Châm đồng kẹp giữa hai ngón tay rơi trên mặt đất, ánh sáng tắt phụt, cùng lúc đó hàn khí len lỏi quanh bọn họ lại “vù vù” bay đi.
Sương trắng lại tụ lại vây lấy hai người.
Triệu Tử Mại đi về phía trước một bước và kịp ôm lấy Mục Tiểu Ngọ trước khi nàng ngã xuống đất.
Một bàn tay hắn nâng cả người nàng lúc này đã mềm nhũn, một tay khác cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.
“Bụng…… vừa dùng lực…… đã thấy cực kỳ đau đớn……” Mục Tiểu Ngọ vô lực nói ra một câu này, cổ cũng mềm nhũn dựa vào hõm vai Triệu Tử Mại, ánh mắt nhìn hắn nói đứt quãng, “Tử Mại…… đỡ ta……”
Nàng lại về rồi, từ thần biến thành người, sự yếu ớt của nàng làm cho trái tim Triệu Tử Mại mềm nhũn, gần như tan ra.
Hóa ra ở trước mặt hắn nàng cũng yếu ớt như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...