Hưởng Tang


Hắn lẩm bẩm mấy chữ này sau đó quay người đi về sân mình đang ở.

Vừa đi hắn vừa cố nắm giữ những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu: Nam tử mặc áo bào màu xanh đá đứng thẳng như ngọc, giữa mày của hắn tích tụ một chút ưu thương vĩnh viễn không thể tan được.
“Thanh Thành, Diêm Thanh Thành……”
Một cái tên vừa quen thuộc lại xa lạ cứ thế vuột ra khỏi miệng hắn, Triệu Tử Mại sửng sốt một lúc, ký ức trong đầu cũng sáng hơn một chút.

Giống ánh sáng mặt trời xuyên qua mây đen, giống miếng băng mỏng tan ra khi gặp nước chảy, để lộ màu sắc bị che giấu bên dưới.
Diêm Thanh Thành…… Đúng vậy, Thanh Thành đi đâu rồi, từ khi từ biệt ở Trai Đường Thôn thì hắn chưa từng nhận được thư người kia gửi.

Hắn từng phái người đi hỏi thăm nhưng người nhà họ Diêm nói Thanh Thành đã đi xa, chưa từng quay về.
Một nghi vấn lớn hơn nữa xuất hiện: Vì sao hắn và Tiểu Ngọ lại tới cái nơi cách Trai Đường thôn có vài dặm này, chẳng lẽ mọi thứ đều là trùng hợp thôi ư?
Đủ loại ý nghĩ xông đến, Triệu Tử Mại cảm thấy đầu to hơn vài vòng, mày không tự giác nhăn lại.

Hắn bước nhanh hơn, muốn nói cho Mục Tiểu Ngọ những gì mình vừa nhớ ra nhưng mới bước được vài bước phía sau bỗng truyền tới tiếng kêu kinh sợ của Tào Vân, “Tam…… Tam di thái thái……”
***

Xác chết của Tú Vinh được người ta dọn vào, để ở giữa sân.

Nàng ta trải qua một cuộc chạy trốn kinh tâm động phách nhưng tới cuối cùng vẫn không thể rời khỏi khu nhà âm trầm này.
Chu Vạn Trung hoang mang chạy từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy thi thể Tú Vinh ông ta đã sửng sốt, sau đó nhào về phía trước quỳ rạp xuống bên cạnh nàng ta.

Tào Vân sợ một màn buổi sáng lại xảy ra, sợ Chu Vạn Trung lại lột quần áo của Tam di thái thái xuống trước mặt mọi người như đối với A Ngọc, không để cho nàng ta chút thể diện nào.
Nhưng lúc này ông ta lo lắng thừa rồi.
Chu Vạn Trung chỉ cười ha ha với cái xác kia sau đó đột nhiên vung tay tát lên gương mặt đã hơi đổi màu xám của Tú Vinh, “Chạy? Muốn chạy ư? Ngươi có thể chạy đi đâu? Kết quả không phải chỉ có một con đường chết ư? Ta nói cho ngươi biết một khi đã gả vào thì các ngươi chính là người của Chu Vạn Trung, ta không sống được thì các ngươi cũng đừng mong tồn tại.”
Song Bích đứng bên cửa co rúm lại, trong bóng đêm Chu Dự Phong cầm lấy tay nàng ta, đầu ngón tay hắn khô ráo ấm áp mang theo vết chai mỏng vuốt ve lòng bàn tay mang tới cho nàng ta chút sức mạnh.
Song Bích rụt tay về, đôi mắt nàng ta sáng lên giống như chứa lạnh nhạt, giống hệt lần đầu tiên Chu Dự Phong nhìn thấy nàng ta.
“Tiện nhân, ngươi cho rằng có thể thoát thân một mình sao? Không ngờ ngươi lại chết trước ta.” Chu Vạn Trung vẫn hùng hổ mắng chửi, không những miệng ông ta nói lời không sạch sẽ mà thậm chí ông ta còn động tay, kéo trâm ngọc trên tóc Tú Vinh xuống khiến nó gãy tan xương nát thịt.
Mái tóc của Tú Vinh xõa ra, sợi tóc đen nhánh tản mát trên sân gạch giống một cái võng lớn.
Chu Vạn Trung vẫn không có ý định dừng tay mà bỗng túm lấy đầu nàng ta dùng sức đập lên mặt đất.
“Phanh” một tiếng, đầu lâu giống như nứt ra, máu đỏ thắm chảy ra, ban đầu chỉ là một dòng máu nhỏ, nhưng dần dần nó theo khe gạch lan ra và bỗng biến thành cơn lũ bất ngờ mà ào ào phun như suối thấm ướt vạt áo Chu Vạn Trung.
Không biết là tiểu nha hoàn nào bỗng kêu một tiếng, sau đó bắt đầu nôn khan.

Chu Dự Phong sợ Song Bích bị dọa thế nên vội nghiêng người che trước mặt nàng ta.

Hắn ra hiệu cho Tào Vân để ông ta đi ngăn cản người cha điên khùng của mình.
Tào Vân vừa kêu lão gia dừng tay vừa cúi người muốn túm lấy cánh tay Chu Vạn Trung.

Nhưng ông ta còn chưa chạm vào người kẻ kia thì Chu Vạn Trung lại bỗng nhiên bò dậy, sắc mặt dại ra mà nhìn chằm chằm cỗ thi thể bị mình hủy đến không còn bộ dạng bình thường.

Sau đó ông ta bỗng nhiên quay đầu nhìn Tào Vân, trong mắt che kín mê mang.
“Nhặt xác.” Chu Vạn Trung lau mồ hôi trên trán và thốt ra hai chữ này.

Lời này khiến Tào Vân hồ đồ, rõ ràng một khắc trước ông ta còn tận lực hủy hoại cái xác của Tú Vinh thế mà hiện tại lại bảo ông ta phải thu dọn thi thể cho tốt.

Nhưng rõ ràng trên mặt Chu Vạn Trung vẫn viết rõ mấy chữ không cho phản bác vì thế Tào Vân lập tức ra hiệu cho mấy gã sai mặt phía sau để bọn họ nâng thi thể Tú Vinh đi.

Hai gã sai vặt y lệnh tiến lên, một người một đầu không tình nguyện túm lấy hai tay và hai chân Tú Vinh rồi nâng cái xác máu chảy đầm đìa kia lên.
Máu tươi tí tách tí tách rơi xuống đầy đất, lúc đi qua người Tào Vân ông ta không đành lòng nhìn mà quay đầu đi.
“Các ngươi ngu à? Còn không biết bọc cái đầu lại, nếu cứ nâng đi thì lát nữa lại phải mất công thu dọn……”
Tào Vân vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước muốn tìm cái gì đó để bao đầu của Tú Vinh lại.

Nhưng thân thể ông ta mới xoay qua thì bỗng nghe thấy gã sai vặt đang túm tay Tú Vinh phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ.

Hắn buông lỏng tay và ngồi bệt xuống đất, miệng “A a” vài tiếng, cả người dán mặt đất lùi về sau vài bước.
Hắn vừa buông tay thì cả người Tú Vinh đã rơi xuống, nhưng vì chân còn bị gã sai vặt phía sau nâng nên nàng ta biến thành một đường nghiêng thẳng tắp.
“Kêu thét cái gì……” Tào Vân mắng một tiếng nhưng nửa câu sau lại bị chính ông ta nuốt vào không sao phun ra được.
Ông ta thấy một bàn tay quỷ xanh mét ghé vào trên đầu Tú Vinh, ngón tay cắm vào mái tóc tràn đầy máu của nàng ta.

Từng ngón tay kia run rẩy, chợt cao chợt thấp.

Trong bóng đêm, ánh sáng xanh của nó thực lóa mắt, giống như lửa địa ngục nóng bỏng.
“Nó, nó cắn ta.” Gã sai vặt ngồi trên mặt đất thét lên một tiếng nhưng cột sống chợt mềm nhũn, cả người ngã ra sau không còn sức mà bò nữa.
Một tiếng gào này giống như tiếng sấm khiến cả sân nhỏ sôi trào.


Mọi người bừng tỉnh và bắt đầu hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

Bọn họ giống một đám gà bị xua đuổi thì xù lông, đập cánh phành phạch bay khắp nơi nhưng lại không biết nơi nào mới là nơi an toàn.
Chỉ có một người không động đây.

Chu Vạn Trung giống như bị điểm huyệt, ánh mắt nhìn bàn tay quỷ vẫn ghé trên đỉnh đầu Tú Vinh và khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Tào Vân vốn định che chở cho ông ta rời đi nhưng lúc nhìn thấy nụ cười quái dị của kẻ kia thì ông ta lại lạnh cả người và hiểu hết.
Chẳng trách, chẳng trách vốn kẻ kia đang nổi điên lại bỗng cho người đi nhặt xác, hóa ra ông ta đã sớm phát hiện ra bàn tay quỷ kia.

Nó trốn trong tay áo của Tú Vinh nên ông ta mới cố ý bảo người tới dẫn dụ nó ra.

Mà vừa rồi nếu Tào Vân đi qua thì hiện tại người nằm trên mặt đất không phải đứa nhỏ xui xẻo kia rồi.
Tào Vân hít một hơi sau đó dừng bước và dán chân tường chạy nhanh ra ngoài viện, trong lúc ấy ông ta nghĩ mình sẽ không làm người chịu tội thay cho Chu Vạn Trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui