Nghe nàng hỏi như vậy, sắc mặt Diêm Thanh Thành hơi cứng lại, tay trái cầm ngọc bội trên ngón trỏ tay phải chà xát nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói, “Người xảy ra chuyện là cháu trai Gia Ngôn của ta, mấy ngày trước nó ra ngoài thả diều, nhưng sau khi trở về lại ngất xỉu, gọi như thế nào cũng không tỉnh, tìm lương y họ đều nói thân thể nó khỏe mạnh, không có bệnh tật.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, nó vẫn hôn mê nằm trên giường, không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào chút nước canh rót vào miệng để duy trì sinh mệnh.
Hôm nay ta đến thành Lương Đài, vốn là tới mời lương y nhưng đúng lúc lại thấy nữ nhân đang hôn mê kia, triệu chứng của nàng và Gia Ngôn rất giống nhau, có thể nói là giống nhau như đúc, cho nên mới nghĩ đến một vấn đề này: Có lẽ Gia Ngôn không phải là bị bệnh, mà là bị thứ gì đó câu hồn phách đi cũng không biết được.”
Mục Tiểu Ngọ chớp chớp đôi mắt, “Ngoại trừ thả diều, trước khi hôn mê nó có làm chuyện gì khác không? Ví dụ như đi qua một ngôi mộ nào đó? Hay có gặp một đội ngũ đưa tang? Hoặc là,” nàng dừng một chút, nói tiếp, “Bất kính mà hỏi thêm một câu, quý phủ gần đây có làm đám tang nào không?”
Diêm Thanh Thành lắc đầu cười khổ, “Không có, mọi việc trong nhà đều thuận lợi, làm ăn phát đạt, hạ nhân người nào cũng khỏe mạnh.
Vả lại mấy ngày nữa là đại thọ 60 của gia phụ, mọi người trong phủ đều bận rộn chuẩn bị, vui vẻ thanh bình, làm sao lại có chuyện tang lễ, tang sự?”
Mục Tiểu Ngọ nuốt một miếng điểm tâm, một tay khẽ vuốt cằm, “Vậy cũng kì quái, đây là bị câu hồn, phần lớn là gặp phải tà vật hay chuyện tà ma, vô duyên vô cớ bị câu đi hồn phách, đây là lần đầu tiên ta gặp.” Nàng vừa nói vừa cầm một miếng mứt táo, nhai ngấu nghiến xong nuốt vào, ngượng ngùng lau vụn ở khóe miệng, lúc này mới nói tiếp, “Nói tiếp, quan hệ thúc chất⁽¹⁾ của hai người tất tốt.”
⁽¹⁾Quan hệ chú cháu
Diêm Thanh Thành ngẩn ra, một tia sáng xẹt qua tròng mắt màu nâu, “Lời này nói là có ý gì?”
Mục Tiểu Ngọ khẽ nhướng mày, đem ánh mắt di chuyển tới cái túi phình ra ở cạnh Diêm Thanh Thành, “Bên trong là chứa dế mà bọn tiểu hài tử thích nhất đi.”
Diêm Thanh Thành “À” một tiếng, trên mặt hiện lên một nụ cười bi thương, “Đúng vậy, đây là mua cho Gia Ngôn, Diêm gia chúng ta thế hệ này chỉ có một đứa bé là Gia Ngôn, nó luôn la hét ầm ĩ rằng mình rất cô đơn, thế nên ta muốn cho nó thứ đồ chơi này để làm bạn.”
“Nhà mấy người đại nghiệp lớn, chẳng lẽ không có đứa trẻ khác cùng nó chơi đùa sao?” Mục Tiểu Ngọ khó hiểu.
“Đối với một đứa trẻ mà nói, gia nghiệp này có thể tính không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Diêm Thanh Thành đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía ngọn đèn xa xa đang càng ngày càng gần, nơi đó chính là Diêm phủ, qua một nén nhang⁽²⁾, bọn họ có thể tới phủ đệ Diêm gia so với một thị trấn còn lớn hơn, “Trẻ con bình thường không dám tiếp cận Gia Ngôn, bởi vì bọn chúng đều biết hắn là tiểu thiếu gia Diêm gia, là trân bảo của toàn bộ gia tộc Diêm thị.
Cho dù có mấy người không biết chi tiết muốn cùng Gia Ngôn đùa giỡn, cũng sẽ bị ca ca ta phân vào loại có dụng tâm khác, không lưu tình chút nào mà đuổi người đó đi.
Cho nên Gia Ngôn......!Nó từ nhỏ đến lớn, đều không có bạn để chơi cùng, ngoại trừ ta.....”
⁽²⁾ Thời gian một nén nhang là 40’ – 60’
“Có ngài là được rồi.” Mục Tiểu Ngọ đang chuyên tâm ăn điểm tâm, vì thế không yên tâm nói tiếp một câu.
Nàng không chú ý tới, lúc nàng nói ra những lời này, vẻ bi thương trên mặt Diêm Thanh Thành lại tăng thêm một phần, giống như bóng đêm bao phủ ở phía trên Diêm phủ kia ngày càng đậm.
- ------------------
Diêm phủ mặc dù so với tưởng tượng của Mục Tiểu Ngọ còn khí phách hơn nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp.
Vừa đi vào cửa lớn màu đen là có thể cảm nhận hương vị Giang Nam nồng đậm: nước sông nhỏ, đình đài lầu các⁽³⁾, cũng không sơn màu đỏ thắm.
Bức tường đồng nhất một màu, nền đá màu trắng, giống như một bức tranh thủy mặc cổ xưa, chậm rãi trải ra, thưa thớt vài nét bút, lại mang theo phong tình khác.
Theo Diêm Thanh Thành nói, nguyên nhân là vì tổ tiên Diêm gia từng đến Thiệu Hưng du lịch, bởi vì rất thích “Hạnh hoa mưa bụi ô y đầu hẻm”, cho nên sau khi trở về liền xây dựng tòa trạch viện này.
Chẳng qua hai ông cháu Mục thị lại không hiểu nhã hứng của những người đọc sách này, cảm thụ duy nhất của bọn họ, chính là thức ăn của Diêm gia đặc biệt ngon.
Đặc biệt là món “Ruột bò mềm thông hoa”⁽⁴⁾ cần chọn thịt cừu non rửa sạch vào chảo, thêm gia vị vào và nấu cho đến khi thịt nhừ, bỏ bớt dầu canh, vớt ra thịt cừu rót vào ruột bò, cho vào nồi canh gia vị đun sôi nấu chín, để nguội rồi dùng dao cắt thành miếng lớn, rắc nước tương cay, nước tỏi, rắc ớt xanh mới hoàn thành.
Món này vị mềm dẻo, hương vị thơm và thuần khiết, hai ông cháu ăn đều không dừng được miệng.
Còn có canh trứng dùng cá trắng và các loại tôm cá tươi hấp kia, được đặt cái tên cực kỳ tuyệt mỹ, gọi là “Thai Phượng Hoàng”⁽⁵⁾, nó mềm mềm thơm ngon, cho vào miệng sẽ trượt luôn xuống dưới bụng, căn bản là không cần nhai nuốt.
Bất quá, ngay khi hai người đang vui vẻ ăn uống, có một đôi mắt không kiên nhẫn đánh giá bọn họ, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Diêm Thanh Thành, ý bên trong không thể rõ ràng hơn: đệ ra ngoài một vòng là để tìm hai người như vậy đến chữa bệnh cho Gia Ngôn?
Diêm Thanh Thành quay lại ánh mắt trấn an Diêm Dư Trì, lại đem mấy món ăn trong tay đẩy về phía bà cháu Mục thị, ôn nhu nói: “Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.”
“Không ăn, không ăn, no rồi.” Mục Tiểu Ngọ vừa nói vừa cầm một một cái bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, sau đó đứng lên nhìn Mục người què một cái, cầm lấy chiếc đũa hắn đang múa, trên mặt nặn ra một nụ cười, “Gia gia, không sai biệt lắm, nên làm chính sự rồi.”
Mục người què mãnh liệt vài cái cũng không rút đũa ra, đành phải trừng Mục Tiểu Ngọ một cái, vuốt cái bụng no tròn no tròn đứng lên, “Được, đi, chúng ta đi nhìn đứa nhỏ kia xem, xem rốt cuộc là nó đắc tội thần tiên nào.”
- -----------------
Trong phòng Gia Ngôn tập trung không ít người, ngoại trừ nha đầu hầu hạ bà tử, còn có mẫu thân Tương Trinh của Gia Ngôn, cùng với phụ thân Diêm Dư Trì, Diêm Thanh Thành —— Gia chủ Diêm gia Diêm Bạch Ti.
Mục người què cùng Mục Tiểu Ngọ đã gặp qua đám người đang chờ kia, thế nên đi một mạch vào trước khi Gia Ngôn sụp đổ
Gia Ngôn vốn trắng trẻo hơn so với người bình thường, hiện tại lại hôn mê mấy ngày, sắc mặt lại càng thêm nhợt nhạt, nếu không phải ngực còn phập phồng nhẹ, Mục Tiểu Ngọ thiếu chút nữa cho rằng nó không còn hơi thở.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Mục người què một cái, nhỏ giọng nói, “Gia gia, ông đến đây xem một chút, tại sao ta lại cảm thấy tình huống này của nó còn không bằng nữ nhân chiều nay chứ.”
Mục người què ngồi xếp bằng ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng mở mí mắt Gia Ngôn lên xem xét, lại đem ngón trỏ và ngón giữa đặt ở dưới mũi để kiểm tra hơi thở.
Lắc đầu nói, “Không dễ dàng, đứa nhỏ này bị trì hoãn quá lâu, hơi thở gần như không còn.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người nhất thời bị dọa cho choáng váng, Tương Trinh chân thì mềm nhũn cả ra, nếu không phải có nha hoàn ở một bên đỡ, chỉ sợ đã sớm nằm liệt trên mặt đất.
Thấy thế, Mục người què vội vàng nói, “Các người đừng nóng vội, ta nói không dễ làm, cũng không phải là không cứu được.
Bây giờ các người chạy nhanh đi tìm đoàn bông, tìm thêm hai nhánh lô hội và hành tây lại đây.”
“Ngài muốn mấy thứ này làm cái gì?” Diêm Thanh Thành đi đến bên Mục người què hỏi.
“Độ khí, độ khí trước mới cứu người được.” Mục Tiểu Ngọ nâng cao giọng lên, liếc mắt nhìn Diêm Dư Trì phía sau một cái “Mau đi chuẩn bị đi, còn ở đó thất thần làm cái gì?”
Chú Thích:
⁽³⁾ Đình đài lầu các
⁽⁴⁾ Ruột bò mềm thông hoa - 通花软牛肠
“Ruột bò mềm thông hoa (bào thai cừu)” là món ăn “kỳ dị” thứ 9 trong "Yến tiệc đốt đuôi" thời Đường.
Bởi vì đã lâu đời, cộng thêm việc bị các chuyên gia “soi” và thông tin sai lệch gây hiểu lầm, nhiều người hiểu món ăn này là sử dụng tủy cừu và với các phụ liệu khác đổ vào ruột để làm xúc xích.
Nhận thức sai lầm này đã trở thành một sự ngụy biện của nhiều nhà nghiên cứu giải thích "bữa tiệc đốt đuôi" thời Đường.
Trên thực tế đây là món ăn dưỡng nhan đầu tiên của Trung Quốc được nhà Đường coi là thượng phẩm trong lịch sử Trung Quốc! Không có vấn đề gì chức năng làm đẹp của nó, nó là sản phẩm của những người ủng hộ và theo đuổi cái đẹp trong thời kỳ đó.
Ngũ Đại Đào Cốc liệt kê món ăn này là vào loại món ăn “kỳ dị”, nó có điểm “kỳ dị” của riêng mình.
Lấy nền văn hóa nhà Đường làm bối cảnh, tìm hiểu tinh tế, món ăn này lại có câu chuyện hấp dẫn.
(Nguồn và bài viết để tìm hiểu về câu chuyện và món này kĩ hơn: http://m.sbar.com.cn/caipu/881759563)
⁽⁴⁾ Thai Phượng Hoàng - 凤凰胎
“Thai Phượng Hoàng (Tạp trị ngư bạch)” là món ăn “kỳ dị” thứ 31 của “Yến tiệc đốt đuôi” thời Đường.
"Nhĩ Nhã” là tác phẩm giải thích từ sớm nhất vào thời nhà Tần và nhà Hán ở Trung Quốc, Tấn Quách Cảnh mất 18 năm để nghiên cứu và chú thích về phượng hoàng, ông chú thích phượng hoàng trong “Nhĩ Nhã Thích Điểu” là: “Đầu gà, chim yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, năm màu sắc, cao sáu thước.
Tương truyền biên soạn cho Khổng Tử “Thượng thư Ích Trâm” có câu “Tiêu Thiều chín thành, Phượng Hoàng Lai Nghi”, đây là kỷ lục sớm nhất về Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng là loài chim quý trong tâm trí của mọi người, tượng trưng cho sự hòa bình của thiên hạ.
Người xưa cho rằng thời điểm đất nước thái bình thịnh thế, sẽ có phượng hoàng bay tới.
Vi Cự Nguyên thăng quan tổ chức “Yến tiệc đốt đuôi” đem “Ngư Bạch” so sánh với “Thai Phượng Hoàng”, ý nói thiên hạ thái bình, để nịnh nọt hoàng đế.
(Nguồn và bài viết để tìm hiểu kĩ hơn: http://m.sbar.com.cn/caipu/8817475d6)
Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...