Có cái gì đó màu xanh lóe lên phía sau đám tro bụi, nhưng nó nhanh chóng lẻn vào bóng ma mơ hồ không thấy rõ biên giới kia.
Thúy Vi che lại cái mũi chuẩn bị hắt xì một cái nhưng đôi mắt bị ánh xanh kia hấp dẫn.
Nàng ta sợ tới mức nín thở, một cái hắt xì kia cũng cứ thế bị nghẹn lại.
Con chuột làm sao có được một đôi mắt xanh biết xoay chuyển như thế…….
Thúy Vi nhìn chằm chằm góc tối kia, không biết vì sao trong đầu nàng ta bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt A Ngọc sáng nay.
Sáng nay nàng ta chỉ nhìn một cái, sau khi xác nhận bà ta đã chết thì trong lòng nàng ta bị cảm giác thống khoái khi báo được thù lấp đầy.
Một cái tát hôm qua tra tấn nàng ta cả đêm, nàng ta đã nghĩ ra đủ biện pháp để trả thù, ví dụ như hạ độc trong đồ ăn của A Ngọc, hoặc nhân lúc mọi người không chú ý sẽ giấu kim thêu hoa vào chăn của bà ta.
Nhưng Thúy Vi trời sinh là người không làm ăn được gì, vì thế nàng ta chỉ dám nghĩ tới những điều này trong lòng để giải tỏa chứ không hề có dũng cảm thực hiện ý tưởng nào.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thi thể của A Ngọc thì oán giận của nàng ta với Chu Vạn Trung cũng biến mất.
Nàng ta vứt hết những hoài nghi và cả hành động xô đẩy của ông ta ra sau đầu, chẳng so đo gì nữa.
Nhưng hiện tại nàng ta bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt của A Ngọc, nó hơi xanh nhưng không hề mang theo xám xịt đặc trưng của người chết.
Lông mày bà ta dính nước mưa hắt vào từ cửa, bộ dạng không khác gì lúc còn sống.
Nếu không phải bọn họ đều nói bà ta đã chết thì Thúy Vi cơ hồ cảm thấy A Ngọc sẽ ngay lập tức ôm ngực ngồi dậy và dùng ánh mắt hơi trì trệ liếc nhìn nàng ta một cái.
Sau đó bà ta sẽ liếc mắt đi nơi khác, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười miệt thị mà nàng ta có thể cảm nhận được.
Nhưng bà ta đã chết, dù thần thái thản nhiên an ổn thì rốt cuộc người cũng đã chết.
Là cái gì đã giết chết bà ta?
Hôm nay Chu Vạn Trung nói trên người A Ngọc không hề có miệng vết thương nàng ta còn cười nhạo ông ta dưới đáy lòng.
Một kẻ thông y thuật như ông ta lại nghi thần nghi quỷ chỉ vì không tìm thấy miệng vết thương.
Nhưng hiện tại nàng ta lại rất muốn biết rốt cuộc A Ngọc chết vì cái gì? Cái xác hoàn hảo không tổn hại gì kia, khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt mang theo an ổn kia đến tột cùng đã tắt thở như thế nào? Bà ta đã ném lại mọi cô đơn và không cam lòng lúc sinh thời như thế nào?
“Bá.”
Một loạt tiếng động cực nhỏ khiến cảm xúc có chút hỗn độn trong lòng Thúy Vi như sóng gió gầm thét.
Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía chân tường vừa phát ra tiếng động thì mới biết có thứ gì đó mới vừa dán góc tường loang lổ chạy qua.
Nhưng hiện tại nàng ta lại chẳng nhìn thấy nó.
Nó như bị bức tường gạch xanh đang bong từng mảng kia hút vào và biến mất trong tầm mắt nàng ta.
Nhưng có một giọng nói ở trong lòng cứ nhắc nhở nàng ta là nó vẫn chưa rời đi.
Nó mang tính mạng A Ngọc đi nhưng chưa thấy đủ nên lúc này đang hướng về phía này.
Thúy Vi thấy tim nảy lên cổ, ngay sau đó nàng ta lại nâng hai cái đùi đã mềm tới độ gần như không chống đỡ được thân thể lên và chạy về phía cửa sổ, liều mạng gõ lên song cửa rách nát kia.
“Cứu mạng.” Nàng ta cao giọng hét, nghẹn ngào đến độ chính nàng ta cũng không nghe rõ.
Cổ nàng ta khô khốc như người lâu ngày không được uống nước.
“Cứu mạng……” Nàng ta lại hét lên, không dám tin tưởng rồi lại vui vẻ khi nghe được tiếng bước chân vội vã chạy về phía phòng chất củi.
Có người nghe được nàng ta kêu cứu nên theo tiếng chạy tới, nàng ta được cứu rồi.
Trên mặt Thúy Vi lộ ra một nụ cười yếu ớt, rõ ràng vừa rồi nàng ta còn nghĩ xem mình nên chết thế nào, nhưng lúc này nàng ta lại cảm thấy bất kể ra sao cũng phải tồn tại.
Hóa ra sống hay chết không phải chuyện gì khó quyết định.
Trên đời này không tồn tại chuyện nóng đầu lên là kiên quyết chịu chết bởi vì người muốn sống sẽ không chết, người muốn chết sẽ không tham sống.
Sống và chết vốn là hai chuyện có ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không trộn lẫn với nhau.
Mà Thúy Vi nàng muốn sống, mặc kệ con đường phía trước ra sao thì giờ khắc này nàng ta vẫn muốn sống.
Nhưng đời người có mấy khi được như ý nguyện, sống chết có mệnh, mấy chữ này cũng không phải lời vui đùa của ông trời.
Giờ khắc này Thúy Vi mới hiểu được triệt để những lời ấy, chúng thấm vào tận xương bởi vì tiếng bước chân ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổi hướng chạy về một đầu khác.
(Hãy đọc thử truyện Thiếu gia của trang Rừng Hổ Phách) Mà cùng lúc đó nàng ta cảm thấy mu bàn chân lạnh lạnh, có thứ gì đó bám vào cẳng chân nàng ta bò lên.
Trước khi nàng ta kịp phản ứng nó đã tới bên hông.
Ánh sáng xanh xuyên qua vải dệt hơi mỏng chiếu ra, Thúy Vi mơ hồ nhìn thấy hình dạng của nó.
Phía sau nhô lên, phía trước rộng mở, là mấy đầu ngón tay khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay sắc nhọn như móng vuốt.
Chỉ cần tụi nó lướt qua da thịt, chưa đâm vào nàng ta đã cảm thấy đau đớn.
Cao Hoài Nhân bò ra từ trong đất, cái tay đã cứu vô số người kia tuy đã biến thành xương trắng lởm chởm nhưng vẫn chấp nhất đâm thủng quan tài chui ra từ dưới đất và tìm kiếm cái kẻ lấy oán trả ơn kia.
“A.” Thúy Vi hét lên một tiếng, nắm tay siết lại đấm lên cái tay quỷ đang bám trên đùi mình nhưng nó lại linh hoạt như một cơn gió.
Nắm tay nàng ta rơi xuống lại chỉ đánh lên đùi mình, còn tay quỷ kia đã vòng ra phía sau.
Năm ngón tay dâm tà kia phủ lên cái mông đẫy đà của nàng ta.
Trong đầu Thúy Vi “Oanh” một tiếng, rốt cuộc nàng ta đã biết vì sao trên người A Ngọc lại không có miệng vết thương rồi.
Không phải không có mà vì miệng vết thương kia giấu ở……
Một cảm giác nói không nên lời trào dâng lên, ngứa và đau giao nhau giống như nước tuyết tan chảy khi mùa xuân tới.
Thúy Vi phát ra một tiếng thét mềm mại, ngay sau đó không biết nàng ta lấy sức mạnh ở đâu ra mà dùng khuỷu tay đập nát song cửa sổ.
Tay chống đỡ cửa sổ dùng sức chui nửa người ra ngoài.
Ánh nắng bên ngoài đang đúng lúc chói chang nhất, nó không kiêng nể gì mà tưới xuống giống như vẩy những lá vàng dán lên mặt và cổ Thúy Vi.
Nàng ta hé miệng thở hổn hển và kêu cứu nhưng lời nói ra lại thành tiếng rên rỉ đứt quãng, rách nát không thành câu, đến chính bản thân nàng ta cũng không nhận ra.
Đó là tiếng rên rỉ mà nàng ta chưa từng thốt ra kể cả trong lúc liều chết triền miên với Chu Vạn Trung.
Son phấn trên mặt nàng ta loang lổ, nhưng lại mang tới cho nàng ta vài phần đẹp kinh tâm động phách.
Khoái cảm và đau đớn cùng lúc đan vào nhau như cái võng lớn bao cả người nàng ta bên trong không thể tránh thoát được.
Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi xuống, chết chìm trong ngọn lửa từ eo dưới truyền tới.
Nó có thể đốt cháy khiến người ta biến thành tro.
Thúy Vi vẫn cố giãy giụa, tuy phần eo bị khung cửa đụng phải, đầu nhọn chui vào thân thể để lại những vết thương dữ tợn, tuy chân đã hoàn toàn mềm như bị rút gân, chỉ có thể bất lực nhẹ nhàng đá đạp.
Cái sân rách nát trước mặt lại bắt đầu trở nên xán lạn, trong đầu nàng ta như có con chim nhỏ bay qua mang theo linh hồn nàng ta bay về phía chân trời mênh mông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...