Hưởng Tang


Mục Tiểu Ngọ bị lạnh tỉnh, lúc duỗi tay kéo chăn nàng lại phát hiện cái chăn kia đang đắp trên người mình, ngay cả chỗ cổ cũng được dém kỹ, hơi lạnh căn bản không thể tiến vào được.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, nó theo từng khớp xương lan tới mọi nơi trong cơ thể toát ra lạnh lẽo khiến cả người nàng tê dại.
Kỳ thật từ đêm hôm đó nàng đã cảm thấy hơi lạnh truyền tới từ dạ dày của mình, chẳng qua lúc ấy nàng cho rằng mình không hợp khí hậu, ăn uống không quen mà thôi.

Nhưng hiện tại nàng phát hiện dù uống bao nhiêu cốc trà gừng nóng thì lạnh lẽo này vẫn không bị xua đi.

Ngược lại, nó giống như mọc rễ trong bụng nàng, không biết bị thứ gì nuôi nấng mà ngày một lớn lên.
“Tiểu Ngọ……” Bên cạnh truyền đến một tiếng lẩm bẩm, Mục Tiểu Ngọ bọc chăn ngồi dậy thì thấy Triệu Tử Mại cũng cuộn tròn người, khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, “Tiểu Ngọ, bụng.”
Trong lòng Mục Tiểu Ngọ vừa động đã nhớ tới hôm qua hắn nói bụng mình thực không thoải mái thế là vội hỏi, “Tử Mại, bụng rất lạnh phải không?”
Triệu Tử Mại gian nan gật gật đầu sau đó rùng mình một cái hỏi, “Lạnh, giống như bị đóng băng vậy.”
Mục Tiểu Ngọ nhíu mày, bàn tay hơi dùng sức, trong lòng bàn tay lập tức bốc lên một ngọn lửa màu xanh nhạt.

Thân thể của nàng thoải mái hơn nhiều nhờ ngọn lửa này, nhưng đồng thời lúc ấy nàng cảm thấy kinh mạch của mình như bị cái gì đó lấp kín một phần nên ngọn lửa không được thông suốt.


So với ngày thường nàng sẽ tốn nhiều sức hơn mới có thể miễn cưỡng gọi tới chút lửa yếu ớt này.
Nhưng hiện tại nàng đã chẳng thể quản nhiều như thế, nàng quyết đoán ném chăn ra, bàn tay dán giữa lưng Triệu Tử Mại giúp hắn bức hơi lạnh ra ngoài.
Thân thể dưới lòng bàn tay của nàng co rúm lại, rõ ràng hắn cao lớn như thế nhưng hiện tại lại như đứa nhỏ, một đứa nhỏ cần rất nhiều quan tâm và yêu thương.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hắn nằm đó rầm rì, mày nhíu lại, biến thành ba nét sổ thẳng, trong ánh mắt cũng có lệ lấp lánh dầm dề tan thành những vụn sáng nện trong lòng Mục Tiểu Ngọ khiến nó mềm nhũn.
Nàng nín thở dồn toàn bộ sức lực trong lòng bàn tay và truyền sang ngực cho hắn.

Rốt cuộc hắn cũng rũ bỏ được thống khổ, mày giãn ra, con người sáng lấp lánh, khóe miệng mang theo nụ cười.
“Thoải mái sao?” Mục Tiểu Ngọ đỡ hắn dậy thế là hắn thuận thế dựa vào người nàng ngoan ngoãn gật đầu, thực giống một con chó lớn ăn no nê thì vui vẻ.
“Ngươi mệt mỏi sao?” Triệu Tử Mại nhìn thấy nàng nhẹ thở gấp, sắc mặt cũng hơi tái nhợt thì lòng bỗng nhiên siết lại.

Hai tay hắn ôm lấy mặt nàng, tỉ mỉ kỹ càng nhìn ngắm gương mặt ấy và hỏi, “Ngươi cũng không thoải mái có phải không?”
Hơi thở của hắn mang theo chút ấm áp ẩm ướt phun lên mặt hơi ngứa vì thế Mục Tiểu Ngọ lại lộ ra nụ cười vô tư, “Ta bị tiếng mưa rơi nháo cả đêm nên không ngủ ngon được.”
Triệu Tử Mại vẫn thấy không yên tâm nên cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng sau đó ủ ấm trong tay mình.

Hắn vụng về nhưng lại chân thành tha thiết chọc người ta thương tiếc.
“Tử Mại.”
“Ừ?”
“Chờ chúng ta trở về phải dọn dẹp Hầu Vân Hiên thật tốt, phía trước trồng cây ăn quả, phía sau trồng rau, lại nuôi một ổ thỏ con để tụi nó muốn ăn cái gì thì ăn, muốn đào hang ở đâu thì đào rồi sinh một đám thỏ con thỏ cháu có được không?”
“Thế bọn nó ăn hết đồ trồng được thì chúng ta ăn cái gì?”
“Chúng ta đương nhiên là ăn con thỏ,” nàng híp mắt cười, ánh mắt nhìn vầng thái dương mới vừa nhô lên tỏa ánh sáng lên những vũng nước mưa khiến chúng sáng lấp lánh, “Chúng nó ăn đồ ăn của chúng ta thì chúng ta ăn tụi nó, không lỗ.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Triệu Tử Mại và cười hì hì sau đó rút tay ra nhẹ nhàng đè một nhúm tóc đang nhếch lên ở trên đầu hắn, “Chỉ không biết khi nào mới có thể về……”
Triệu Tử Mại lại cầm lấy tay nàng nắm trong lòng bàn tay mình, dù gấp vẫn ung dung nhìn nàng, hàng mi dài chớp chớp giống con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, “Tiểu Ngọ đang lo lắng cái gì thế?”

“Nơi này……” Ánh mắt nàng gợn sóng, hơi hơi động đã chạm vào trái tim người đối diện.
Nàng đè thấp giọng nói, “Nơi này không giống bất kỳ chỗ nào ta từng tới.

Lúc trước cũng có tình huống hung hiểm hơn thế này, nhưng lần này không biết vì sao ta vẫn luôn vô cớ hoảng hốt, giống như,” nàng nhẹ nuốt nước miếng, không biết Triệu Tử Mại có thể lý giải những lời mình sắp nói hay không, “Giống như bản thân ta đang nằm trong một cái kén lớn, tự mình kéo tơ quấn ta và ngươi vào trong, càng ngày càng chặt, càng muốn giãy giụa càng hãm sâu, càng muốn nhìn cho rõ thì càng mơ hồ……”
Mục Tiểu Ngọ nhíu mày nhìn hắn, trên khuôn mặt anh tuấn trắng như tuyết vẫn là bộ dạng ngây thơ.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình đã khó xử hắn.

Cái cảm giác này đến nàng còn không thể nghĩ cho kỹ thì sao có thể cưỡng cầu một đứa nhỏ mới 7,8 tuổi có thể lý giải được.
“Phá kén thành bướm, khi con bướm ở trong kén cũng không biết bản thân đang ở đâu, lại càng không biết bên ngoài là trời cao biển rộng như thế nào.

Nhưng có một ngày nó sẽ phá tan mọi trói buộc, khi ấy nó sẽ biết hóa ra bay ngược gió, hướng về phía mặt trời cũng không phải việc khó khăn như nó vốn tưởng.”
Hắn nói ra đạo lý lớn này một cách lưu loát, không hề vấp váp giống như những lời này vốn được giấu sẵn trong cái lưỡi linh hoạt kia, chỉ cần đợi thời cơ thích hợp là chúng sẽ tuôn ra.
Mục Tiểu Ngọ ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau đó cả người nàng run lên, bỗng chốc ghé sát vào nhìn hắn không chớp mắt, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng vốn có trước kia của Triệu Tử Mại.
Đó là thiếu niên tự phụ nhất kinh thành, nhưng hắn lại mang theo một trái tim biết thương xót, lưng đeo gánh nặng tội lỗi.

Giờ khắc này nàng bỗng nhiên rất nhớ hắn, rất, rất nhớ.

“Tử Mại, lời này là ai dạy ngươi thế?”
Trong giọng nói của nàng có chút rung động, nàng thực sự hy vọng Triệu Tử Mại sẽ nhướng mày, giống như trước đây, hắn sẽ nở nụ cười tiêu sái và nói với nàng một câu: Tiểu Ngọ, ta đã trở về rồi.
Nhưng cuối cùng hắn không làm thế, Triệu Tử Mại chỉ nhếch miệng lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh và mi mắt cong cong, “Cha nói, ông ấy còn nói có một ngày ta cũng sẽ phá kén thành bướm, tìm được thứ mình đã mất.”
Lòng Mục Tiểu Ngọ trầm xuống, ảo ảnh kia mới vừa trồi lên đã bị bóng ma đè xuống chẳng để lại chút ánh sáng nào cho nàng.
“Nhất định sẽ như thế,” nàng nỗ lực che giấu thất vọng trong đáy mắt, khóe miệng nhếch lên một độ cong không bình thường, “Nhất định sẽ tìm được.”
Một câu cuối cùng này lại bị tiếng bước chân dồn dập bên ngoài đánh gãy.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ còn chưa kịp trao đổi ánh mắt đã nghe thấy một tiếng kêu nghẹn ngào cắt qua không khí ẩm ướt, đâm vào màng nhĩ mềm mại.
“Chết người rồi……”
“Đại thái thái…….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui