Hưởng Tang


Cửa sổ nhẹ nhàng giật, một tiếng kẽo kẹt vang lên sau đó hai cánh cửa sổ bị kéo mở một khe nhỏ.

Gió theo đó thổi vào, giống một cái màn thật lớn chụp lên thổi tắt ngọn nến.
Căn nhà chìm trong bóng tối, gió lại chợt ngừng khiến bóng tối càng thêm khó chịu.

Nó đè xuống từ trên đỉnh đầu, hận không thể nhấn chìm Chu Vạn Trung trong đó.

Ông ta có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch, “Thông thông thông thông”…… Trái tim đập mạnh vào ngực vừa đau vừa nghẹn.
Chu Vạn Trung thoáng định thần và gọi to vài tiếng nhưng không ai đáp lại.

Có lẽ là mưa gió quá lớn nên đám người gác đêm đã chạy tới chỗ nào đó tránh mưa và đánh bài mua vui.

Ông ta đứng lên đi đến bên cửa sổ duỗi tay kéo cánh cửa bị gió thổi nửa mở kia.

Nhưng mới vừa vươn tay ra một giọt mưa đã rơi lên tay, giọt nước lạnh lẽo theo mu bàn tay trượt xuống, như rơi vào trái tim.
“A Trung, ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi.”
“Lão gia, ngài uống trước đi, ngài uống xong ta sẽ uống.”
“A Trung, ta thấy ngươi đúng là có khiếu làm lang trung, nhớ học cho tốt, tương lai ta…… A Trung, rượu này của ngươi…… vì sao? Ta đối xử với ngươi không tệ……”

“Lão gia, đời này ta có lỗi với ngài, kiếp sau A Trung làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài…… Lão gia, không phải lòng ta tàn nhẫn, thực sự…… bởi vì…… bởi vì ta sợ.

Ngài không biết trơ mắt nhìn anh em, cha mẹ chết trước mặt mình là cảm giác gì đâu.

Khi ấy ta sắp phát điên rồi mà vẫn phải đi từng nhà cầu xin mượn ít bạc để ta mua một cái quan tài mỏng cho người nhà.”
“Lão gia có biết không? Cuối cùng ta chỉ có thể mua được một cái quan tài, cha, mẹ, anh trai và cả em gái nhỏ chưa thành niên của ta đều bị nhét vào trong quan tài rồi cứ thế chôn…… Ha hả…… Ha hả…….

Ta vốn tưởng cái quan tài ấy không đủ cho cả bốn người nhưng ai biết bọn họ bị bệnh tật tra tấn chỉ còn xương cốt thế nên cứ thế bị ta nhét vào quan tài.

Cánh tay em gái ta bị nén chặt quá nên gãy, tiếng vang giòn tan, răng rắc, giống như bẻ gãy một nhánh cây……”
Một cơn gió thổi qua, nước mưa giống như ngọn roi quất lên mặt Chu Vạn Trung.

Ông ta giật mình lấy lại tinh thần sau đó kéo cửa sổ túm mạnh vào trong.

Một tiếng răng rắc vang lên, cửa sổ bị thứ gì đó ngăn lại, ông ta lại kéo vài cái nhưng vẫn không đóng được.
Nếu không phải tối lửa tắt đèn thì hẳn Chu Vạn Trung đã sớm nhìn thấy cái thứ mắc ở cửa sổ là cái gì.

Đó là việc thứ cực kỳ quen thuộc với ông ta, từ lâu nó đã trở thành người bạn thân thuộc nhất.

Mỗi ngày ông ta sẽ xách nó đi tới lui trước quầy thuốc và mở ngăn kéo ra bốc một nhúm thuốc bỏ lên đó cẩn thận ước lượng.
Cân tiểu ly, là cái cân dùng để cân thuốc lúc này bị kẹp ở khung cửa sổ, khi một tia sấm sét chiếu qua nó lóe ánh sáng chói lòa.
“A.” Chu Vạn Trung không tự giác thét lên một tiếng và lui về phía sau vài bước.

Ông ta nhận ra đó là cái cân tiểu ly của Vô Phương đường, vì Cao Hoài Nhân tiết kiệm nên dùng cái cân ấy vài thập niên, cán cân đã bị mài đến khó mà thấy rõ nhưng ông ta vẫn luyến tiếc không muốn ném đi.
Nhưng hiện tại vì sao cái cân đã cũ đến độ biến thành màu đen này lại xuất hiện ở đây? Giống như nó được người nào đó mang tới, chỉ có cân là kẹp giữa khung cửa sổ còn cán cân thì lắc lư phía sau……
Chu Vạn Trung nhấc hai cái chân run run đi qua, dùng sức đẩy cánh cửa kia ra hoàn toàn.

Một khắc cửa mở ra rốt cuộc ông ta cũng thấy phía sau có ba bóng người.

Khuôn mặt của bọn họ đều mơ hồ, người chính giữa là Cao Hoài Nhân, hai bên là vợ con ông ta, mà cái cân kia lại đang nằm trong tay Cao Hoài Nhân.
“A Trung, lúc ngươi rời đi đã quên mang nó theo……”
Cao Hoài Nhân duỗi thẳng cánh tay, cái cân tiểu ly cũ lập tức xuất hiện trước mặt Chu Vạn Trung.


Nó bị gió thổi xoay tròn, mang theo mùi thuốc ông ta quen thuộc.
“A……” Chu Vạn Trung không biết vì sao mình lại duỗi tay đón lấy cái cân kia, nhưng một khắc chạm tay vào cái cân thì phía trên cái cân bỗng nhiều thêm một thứ gì đó đen tuyền và đang nhảy “Phốc phốc”.
Là cái gì vậy? Chu Vạn Trung bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ngực trái có đau nhức như có như không truyền tới.

Là cái gì chứ? (Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Ông ta đoán được nhưng không dám nghĩ nữa, nếu không ông ta sẽ điên mất.
“A Trung……” Giọng nói kia bỗng đổi hướng, hình như phát ra từ phía sau ông ta.

Bọn họ đã vào trong, lặng lẽ đứng phía sau ông ta, hơi thở phun lên cổ ông ta lạnh băng.
“A Trung, tâm của ngươi sâu nặng đến mức nào?” Giọng nói phía sau đang ép hỏi.
Chu Vạn Trung không dám đáp, trái tim ông ta nảy lên trên bàn cân giống một kẻ đang liều mạng giãy giụa trước khi chìm xuống nước.

Nhưng mặc cho nó đập lợi hại thế nào thì quả cân vẫn không hề nhúc nhích.
“A Trung, tâm của ngươi…… nặng bao nhiêu?” Người phía sau lại thúc giục hỏi.
“Không có trọng lượng,” Chu Vạn Trung gục đầu xuống sau đó bỗng chốc lại ngẩng đầu lên phát ra một tiếng cười lạnh, “Trái tim của ta không có trọng lượng.”
Phía sau tuôn ra vài tiếng vù vù bén nhọn, ba luồng khói trắng luồn qua nách Chu Vạn Trung và bay vụt ra, xông thẳng tới trái tim đen nhánh trên bàn cân tiểu ly.

Một khắc khói trắng đâm vào ông ta cảm nhận được thống khổ không nói nên lời.

Mỗi khúc xương trên người giống như đều sai lệch, cơ bắp rung động, hận không thể róc ra khỏi xương.
Ông ta oa oa hét lớn và bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tay vội vàng sờ lên ngực mình và phát hiện thứ nằm trong đó vẫn thình thịch nảy không ngừng.
Là mộng, Chu Vạn Trung thở hổn hển và ngồi dậy sau đó quay đầu thì thấy cánh cửa sổ trong phòng bị gió thổi đập bang bang vào khung.

Ông ta xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ cửa sổ.


Ông ta nhất định phải nhìn một cái xem phía sau cửa sổ đến tột cùng có oan hồn tới tìm mình báo thù hay không bởi vì giờ khắc này thứ tra tấn ông ta không phải kết quả mà là sự dày vò.
Phía sau cửa sổ không có người, tuy tiếng mưa rơi tí tách từng bị ông ta hiểu thành tiếng thì thầm của cố nhân.

Lúc này Chu Vạn Trung đẩy cửa sổ ra và nhìn rõ phía sau cửa sổ không có nửa bóng người.
Mộng đã qua, dưới chân ông ta là mặt đất vững vàng, không hề có những oan hồn trồi lên từ 18 tầng địa ngục.

Nhưng lòng ông ta không vì thế mà an ổn hơn, ông ta không tìm thấy ‘kết quả” nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi trong đau khổ, không có lối ra, cũng không có giải thoát……
“Tào Vân.” Ông ta gọi một tiếng, tâm tình ủ dột, có lẽ chỉ có một bầu rượu ngon mới có thể tạm giúp ông ta giải ưu phiền này.
Không có người lên tiếng, vì thế ông ta lại gọi một tiếng, “Tào Vân……”
Một loạt tiếng bước chân truyền đến từ xa tới gần……
“Tào……”
Giọng Chu Vạn Trung nghẹn ở cổ, không thể lên cũng không thể xuống.

Xuyên qua cửa viện khép hờ ông ta thấy một đôi giày thêu màu đỏ bị bóng đêm che mất một phần.

Chúng như hai ngọn lửa chợt lóe qua khe cửa rồi biến mất không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận