Hưởng Tang


Lúc Tào Vân đi qua thì thấy cửa chính phòng chỉ khép hờ, nhưng ông ta nhớ rõ gian nhà này luôn khóa, và người khóa nó chính là ông ta.

Vì thế ông ta sốc lại tinh thần và đẩy cửa đi vào sau đó híp mắt nhìn căn phòng tối đen như mực kia.
Trong phòng giống như bị che bằng một mảnh vải đen, chẳng thấy được cái gì, nhưng càng như thế thì lòng Tào Vân càng căng thẳng.

Bóng tối có thể bịt kín đôi mắt ông ta nhưng cũng chỉ như bịt tai trộm chuông thôi.

Ông ta tin tưởng thứ kia đang giấu trong bóng tối, nói không chừng nó đang nhe hàm răng nanh trắng bệch ra với mình.
Bỗng nhiên một tiếng sấm nổi lên, tia chớp chiếu cả sảnh đường sáng lòa, Tào Vân bị tiếng động này dọa nhảy dựng.

Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.

Nhưng mắt ông ta vẫn mở, lúc thoáng nhìn vào bên trong ông ta thấy rõ: Trên bàn thờ có một cái lư hương, bên trên khói nhẹ lượn lờ, phía trước còn có tro tàn chưa cháy hết, hiển nhiên vừa có người tế bái ở chỗ này.
Sự tình có vẻ tốt hơn Tào Vân nghĩ một chút vì thế ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ có lẽ là tiểu nha đầu nào đó lén lút tế tổ tiên ở chỗ này và bị ông ta phát hiện nên vội vàng trốn đi.

Nghĩ thế nên Tào Vẫn tiến lên phía trước định thu dọn sạch sẽ hương tro và lư hương để tránh tới sáng lão gia thấy được thì sẽ nói đen đủi.
Nhưng ông ta mới vừa tới gần lư hương thì dưới chân lại lảo đảo một cái.


Bởi vì bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm, và chiếu sáng cái thứ phía sau lư hương.
“Là cái gì thế?” Mục Tiểu Ngọ chớp mắt, nhìn khuôn mặt Tào Vân lúc này trắng bệch và hỏi.
“Là một tấm bài vị, bên trên không có tên người cùng thời gian sinh sống, chỉ viết mấy chữ: ‘nhân sâm giết người vô tội, đại hoàng cứu người vô công.

’”
***
“Nhân sâm giết người vô tội, đại hoàng cứu người vô công……”
Mục Tiểu Ngọ nằm trên giường, một chân gác lên đầu gối chân còn lại, nhàn nhã lắc lắc.

Ánh mắt nàng xuyên qua song cửa sổ ở bên cạnh và bay tới bầu trời ở nơi xa.

Hiện tại sương mù gần như đã tan hết, trời tuy vẫn âm u màu xám chì nhưng sắc trời trong hơn nhiều, thậm chí nàng có thể nhìn thấy đám bồ câu đang bay ngang qua.
Lòng nàng vốn dĩ vô tư, hiện tại thấy sương trắng đáng ghét kia tan đi thì trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Nàng lặp lại câu này vài lần mới xoay người chọc chọc Triệu Tử Mại lúc này đang ngồi quy củ ở mép giường uống trà, “Lời này có ý là thuốc đắng dã tật, nhưng ta thấy Chu gia không phải nhà bán thuốc, vậy vì sao lại có một câu kiêng kị như thế? Tào Vân kia cũng là người kín miệng, nói được một nửa đã bắt đầu giả câm, hừ hừ nửa ngày cũng không hề nói vì sao Chu Vạn Trung kia nhìn thấy bài vị ấy lại sợ tới mức mấy ngày không thể ngủ ngon.”
Nói tới đây nàng bỗng như nhớ tới cái gì đó nên vội ngồi dậy kéo Triệu Tử Mại về phía mình và hỏi, “Miệng không đau sao mà dám uống trà nóng?”
Triệu Tử Mại ngoan ngoãn há miệng cho nàng xem, và nói, “Thuốc này thực hay, mới bôi một chút mà vết thương đã không còn đau tí nào.”
Mục Tiểu Ngọ sửng sốt: Chẳng lẽ thuốc Tào Vân mang tới có long cốt ở trong à? Nàng nhớ rõ Cung Minh Châu từng nói thuốc có trộn lẫn long cốt sẽ có hiệu quả thần kỳ trong việc cầm máu, liền da.

Ngoại trừ bị chém đầu, còn nếu có vết thương khác nó đều có thể chữa lành.

Nhưng đây là dược liệu cực kỳ hiếm thấy, các tiệm thuốc bình thường căn bản không có.

Bởi vì đó là xương voi, tê giác, ngựa, hươu được chôn dưới đất không biết bao nhiêu năm, để có được quả thực không dễ.

Chỉ có Thái Y Viện là có một ít dự trữ cho hoàng thất tông thân sử dụng.

Đương nhiên, cũng có các quan lại ngẫu nhiên được thưởng long cốt như phần thưởng khen ngợi.
Trước khi đi Cung Minh Châu còn liều mạng nhét vào rương hành lý của nàng một cái bọc giấy căng phồng, đám nha hoàn không sao đè nó xuống để khóa vào được.


Cuối cùng nàng không thể không tự mình ra tay mới đóng được cái rương kia.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cung lão đầu nhi thấy nàng muốn nổi đóa thì ung dung biện giải cho bản thân.

Ông ta nói không mang theo cũng được nhưng đó là một ít kim sang dược trộn lẫn long cốt mà ông ta tích cóp nhiều năm mới có.

Nàng không vì chính mình thì cũng nên nghĩ tới Triệu Tử Mại, hắn cũng cần đề phòng bị thượng.
Lão đầu nhi kia nửa đời làm ngôn quan nên đương nhiên biết khi nào nói lời nào sẽ chọc trúng tâm tư người khác.

Vì thế lửa giận của Mục Tiểu Ngọ lập tức bị dập tắt ngúm.

Chỉ đáng tiếc số thuốc kia đã chìm xuống đáy biển, chỉ tiện nghi cho đám cua cá.

Nếu Cung Minh Châu mà biết thì chỉ sợ sẽ đau lòng đến độ bạc thêm mấy cây râu.
Nhưng ông ta thân là mệnh quan triều đình mà còn quý trọng thuốc này như thế thì chẳng lẽ Tào Vân lại có thể đưa thuốc quý ấy cho một kẻ xa lạ dùng sao? Thậm chí lúc ấy có chút thuốc thừa vương trên tay ông ta cũng phủi luôn cho tụi nó bay theo gió.
Mục Tiểu Ngọ đánh giá gian nhà này và phải công nhận nhà họ Chu là nhà giàu, nhưng còn xa mới tới mức phú khả địch quốc.

Như vậy xem ra chỉ có khả năng trước kia Chu gia từng có tiếp xúc với dược liệu, hơn nữa bọn họ hẳn còn có quan hệ không tồi với Thái Y Viện.
Nghĩ đến đây, Mục Tiểu Ngọ xỏ giày xuống đất nói với Triệu Tử Mại lúc này vẫn nhấp từng ngụm trà nóng, “Ta đi ra ngoài dạo xem có nhân sâm và đại hoàng không.”
Triệu Tử Mại bị nước trà sặc một cái, “Không phải chúng ta tới tìm Địch Chân ư?”
Mục Tiểu Ngọ, “Trước mặc kệ con lừa trọc kia đã.”
Triệu Tử Mại: “……”
***

Bên ngoài Chu trạch vẫn là sương mù phủ kín, Mục Tiểu Ngọ đã đi ra ngó vài lần và rốt cuộc phát hiện một việc làm nàng rất nản lòng: Bầu trời trong sáng kia chỉ có thể được nhìn thấy khi ở trong Chu trạch, một khi bước khỏi ngôi nhà đó thì cái bọn họ phải đối mặt vẫn là một mảnh sương mù mênh mông vô bờ kia.
Mục Tiểu Ngọ cười khổ một tiếng và lại nhớ tới con mắt của cá quả yêu.

Năm đó nàng bị nhốt trong đôi mắt nó và nó nhìn tới đâu thì nàng mới có thể nhìn tới đó, những gì nó thấy là những gì nàng thấy.

Vì thế khi ấy nàng phải mất khá nhiều thời gian mới có thể diệt trừ nó được.
Mà tình hình lúc này hình như cũng không khác khi ấy là bao.
Mục Tiểu Ngọ vén sợi tóc bị gió thổi bay dính trên trán, biểu tình của nàng mang theo ý lạnh khiến lòng người sợ hãi: Tạm thời để ngươi dắt mũi vài ngày đi, nhưng Địch Chân, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, ngày nào đó ta sẽ trả lại, cả vốn lẫn lời.
***
Thúy Vi ngồi xếp bằng trên giường cắn hạt dưa, đôi mắt xếch không ngừng liếc Song Bích và Tú Vinh đang ngồi ở bên cạnh.
Hai kẻ kia ngồi đó không nói gì, mỗi kẻ cầm một cái khung thêu đánh vật với hai cái khăn lụa.

Một người thêu “Uyên ương hí thủy”, một người thêu “Hàn dạ tìm mai”.
Thúy Vi cười “khanh khách” nói, “Tú Vinh, ngươi hầu hạ không bằng người ta thì thôi, nhưng đến thêu thùa cũng không bằng.

Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị lão gia đá ra khỏi nhà đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận