Hưởng Tang


Mục Tiểu Ngọ đưa mắt ra hiệu cho Bảo Điền và Mục què đứng cách đó không xa thế là hai người kia lập tức biết điều đi tới.

Tuy vẻ mặt bọn họ đều không tình nguyện nhưng biết lòng nàng đã quyết, cũng biết đây là biện pháp duy nhất trong cục diện này nên chỉ có thể làm theo ý nàng.
Huống chi từ khi Tang và Mục Tiểu Ngọ hợp thành nhất thể thì dù nàng vẫn duy trì tính tình vô tư, mọi việc đều qua loa đại khái nhưng một khi nói tới việc chính nàng sẽ lộ ra vẻ ngang ngược bá đạo.

Ví dụ như hiện tại, chỉ cần một ánh mắt của nàng đã khiến Mục què và Bảo Điền ngoan ngoãn đi tới, thậm chí không dám sinh ra chút ý nghĩ không an phận nào.
“Các ngươi ở lại đây chăm sóc tốt cho Tử Mại, còn nữa, vẫn phải điều tra cái chết của Tố Đề,” nàng nói xong thì tiến lên một bước, dùng giọng nói thấp chỉ có bọn họ có thể nghe thấy để dặn dò, “Nhất định phải canh chỗ này, âm thầm tra xét, không được thiếu cảnh giác với bất kỳ ai,” nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua đám người kia, khóe miệng tràn ra hơi lạnh, “Ta luôn cảm thấy chúng ta đang bị xoay quanh, nhưng hiện tại tình thế không rõ nên chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Nhưng nếu thực sự có người ở sau lưng bày trò thì một khi ta rời đi rồi hắn nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, các ngươi có thể nhân cơ hội này bắt kẻ chủ mưu kia, nhớ không được lỡ cơ hội đó, biết chưa?”
Sau khi đáp vâng ánh mắt cả ba người đều đảo qua mặt Triệu Tử Mại và phát hiện hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, mặt không biểu tình, không biết đang nghĩ cái gì.
“Ngươi phải nghe lời đó.” Mục Tiểu Ngọ suy nghĩ một lúc lâu rốt cuộc mới nghẹn ra một câu này.

Sau đó nàng lại liếc nhìn Bảo Điền và Mục què thế là hai kẻ kia lập tức hiểu ý đi tới túm lấy tay Triệu Tử Mại và kẹp hắn ở giữa.
“Tiểu Ngọ, bản thân ngươi phải cẩn thận, nếu cảm thấy có gì không đúng thì phải chạy ngay ra, ta……” Mục què thấy cái mũi chua chua, vừa định khụt khịt một cái đã thấy Mục Tiểu Ngọ ném cho mình một cái mặt quỷ khó coi thế là ông ta lập tức thức thời nuốt mấy câu sến súa kia lại.

“Vậy…… ta đi đây.” Mục Tiểu Ngọ không nhìn Triệu Tử Mại một cái đã xoay người đi về phía đám sương mù dày đặc che trời kia.

Nàng nghe thấy tiếng ríu rít nghị luận của đám người, nghe thấy tiếng An Ân khuyên can, còn nghe thấy một tiếng khụt khịt rốt cuộc không che giấu được của Mục què.

Nhưng những tiếng động ấy giống như trôi nổi trên đỉnh đầu, chưa từng chạm được vào lòng nàng.
Nàng chỉ nhớ rõ nụ hôn kia, nóng rực, khô ráo, hóa thành sào huyệt nho nhỏ cho nàng trú ẩn trong đêm mưa ẩm ướt kia.

Nàng mang theo bình an mà nó mang tới rồi đi về phía sương mù không chút sợ hãi.
Mục Tiểu Ngọ bước vào, cảm xúc ướt lạnh theo ngón tay bò lên, chui vào mỗi lỗ chân lông và mỗi tấc da thịt trên người nàng.

Nàng cảm thấy cả người như bị trói trong một cái kén ngăn cách với bên ngoài, chỗ nào mắt liếc tới cũng chỉ có một màu trắng vô tận.
Mà phía sau lại như có một sức mạnh vô hình nào đó xô đẩy khiến nàng không tự chủ được đi sâu vào trong đám sương mù.
“Tử Mại…… ngài làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế……”
“Công tử, sao đang êm đẹp lại hộc máu……”
Bên tai truyền đến vài tiếng hét, không quá rõ ràng nhưng nàng vẫn hiểu.

Lòng Mục Tiểu Ngọ căng lên, còn chưa nghĩ kỹ có nên lui ra không thì cả người lại bị sức mạnh kia đẩy về phía trước vài thước.
Sao lại hộc máu được? Tuy chỉ còn một mảnh linh hồn nhưng thân thể hắn mạnh mẽ hơn trước kia nhiều.

Hắn ngồi thuyền trên biển một tháng trời cũng chưa từng đau đầu nhức óc, thế mà hiện tại sao lại suy yếu tới mức ấy? Nàng đâm móng tay vào lòng bàn tay để chống lại sức mạnh vô hình cực lớn kia sau đó mạnh mẽ xoay người.

Nhưng bả vai vừa nghiêng đi đã bị thứ gì đó đụng vào.

Còn chưa kịp phản ứng lại xem có chuyện gì thì tay đã bị bàn tay quen thuộc nắm lấy.


Bàn tay hắn to hơn tay nàng nhiều, vì thế hắn có thể nhẹ nhàng bao lấy tay nàng.
Triệu Tử Mại trơ mặt đứng bên cạnh nàng cười, khóe môi là một vết máu nhìn mà ghê người đồng thời khiến khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt, “Ta cắn rách miệng thế là bọn họ khẩn trương và buông lỏng tay rồi ta nhân cơ hội chạy vào.”
Hắn đau miệng nên lúc nói chuyện cũng mơ hồ, nhưng rõ ràng cả miệng là máu thế mà Mục Tiểu Ngọ vẫn không hề thương hương tiếc ngọc đánh hắn mấy cái rồi quát, “Ngươi biết nơi này nguy hiểm thế nào không? Cứ thế theo vào là ngươi ngại mình sống lâu quá hả?”
Triệu Tử Mại nắm lấy cổ tay của nàng ngây ngô cười, “Ta biết nên mới không muốn để ngươi đi vào một mình.”
Lòng Mục Tiểu Ngọ lập tức bị đánh cho mềm mại, chỉ có thể cứng họng trừng mắt nhìn hắn nửa ngày mới vươn tay lau vết máu bên khóe miệng cho hắn và nhẹ nhàng hỏi, “Đau không?”
“Một chút thôi, không sao hết.”
“Còn biết gạt người, không biết ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc nữa.”
“Cha nói ta vừa gặp Tiểu Ngọ là giống hệt tên ngốc.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng Mục Tiểu Ngọ lại cảm thấy lòng mình mềm nhũn, mọi cứng cỏi đều tan ra trước mặt hắn và biến thành nước đường ngọt ngào bốc khói nghi ngút.
“Tiểu Ngọ, chỗ này hình như không có gì khác, ngoài sương mù cũng chỉ có sương mù.”
Lời hắn nói kéo nàng từ đám mây xanh xuống hiện thực, nàng giật mình nhìn về phía trước.

(Ebooktruyen.net) Sương mù trước mặt không biết đã phai nhạt từ khi nào, nó không còn là màu trắng ngả vàng nồng đặc nữa mà giống như ngàn vạn dải lụa trắng chậm rãi đong đưa.

Sức mạnh vô hình phía sau cố đẩy nàng về phía trước cũng đã biến mất từ lúc nào, hắn và nàng đã xuyên qua tầng ngoài của đám sương mù và tiến vào bên trong.
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy may mắn, ít nhất bọn họ không bị thứ gì đó ẩn núp ở đây xông ra đánh lén khi mới bước vào sương mù.

Cũng không có đám thi thể thảm thiết như nàng nhìn thấy hôm trước.


Nhưng sương mù trước mặt nồng đặc và mờ mịt, nhìn chúng bay cao rồi hạ thấp, khi thì giống một đống tuyết sụp xuống từ đỉnh núi, lúc lại giống lông dê vọt tới.

Hình thù đám sương này kỳ quái, thay đổi liên tục, cảm giác nôn nóng trong lòng nàng vì thế tăng lên mấy lần.
Quá quái dị, nơi này quá quái dị, không thể phân rõ đông tây nam bắc, trong trời đất giống như chỉ có nàng và Triệu Tử Mại.

Không phải, là hai mảnh linh hồn mới đúng, bởi vì tay chân và thân thể giống như cũng biến mất trong phiến sương mù này, bị nó cắn nuốt sạch sẽ.
Bọn họ giống như hai linh hồn khốn khổ không nơi nương tựa nên phải ghé vào bên nhau.
Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên sinh ra một cảm giác mơ hồ: Có lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại đây, không thấy đường về, không có tin tức, xuyên qua sống chết và đau khổ rồi hóa thành hai mảnh bụi vĩnh hằng trong trời đất này.
“Tử Mại.”
“Ừ?”
“Không có gì.”
Nàng nắm chặt tay hắn, đầu nghiêng qua một bên dựa lên cánh tay thon dài của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận