Xe ngựa chạy như điên nhưng tới trước cửa Triệu phủ vẫn đã qua giờ cơm trưa.
Lòng Triệu Văn An nóng như lửa đốt, ông ta vội vàng xuống xe chạy ào vào trong phủ, miệng gọi Tử Mại liên hồi nhưng lại thấy Chu Bồi ra đón làm dấu im lặng.
“Thiếu gia mới vừa ngủ,” Chu Bồi dứt lời lại cười tủm tỉm mà bỏ thêm một câu, “Thiếu gia ăn hai bát cơm, lão gia yên tâm.”
“Sáng nay trước khi thượng triều hắn còn nói phải chờ ta trở về cùng hắn ăn cơm trưa,” Triệu Văn An tới cửa trước của đại sảnh thì nhìn thoáng qua, “Sao mới ăn cơm xong đã ngủ thế?”
Chu Bồi cười càng vui vẻ hơn, miệng nói, “Còn không phải vì có người khác ăn cơm cùng sao.
Mà nàng nói chuyện còn dễ nghe hơn lão gia ngài ấy!”
Triệu Văn An không cần đoán cũng biết ông ta đang nói tới ai vì thế trong lòng cũng an ổn mà đi tới hậu viện.
Lúc đi tới cửa viện, xuyên qua cửa sổ ông ta thấy Mục Tiểu Ngọ không hề cố kỵ mà ngồi ở mép giường, trong tay phe phẩy một cây quạt giúp Triệu Tử Mại đuổi muỗi.
Tử Mại ngủ rồi, hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, mặt mày tinh tế như vẽ.
Trong lúc nhất thời Triệu Văn An gần như cho rằng hắn vẫn là hắn, là thiếu niên lang thông tuệ, luôn thích giấu mũi nhọn và mang theo chút cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn tung ta tung tăng đi theo phía sau ông ta.
Hắn chưa từng thay đổi, ông ta nghĩ thế.
Nhưng đột nhiên Tử Mại vươn tay xoa nước dãi bên môi sau đó nở nụ cười mang tính trẻ con rồi mơ màng nói mớ, “Viết được chữ kỳ rồi.”
Triệu Văn An đau lòng nhưng chợt nghe Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng cất giọng mang theo ý cười, “Đúng, viết rất khá, cha ngươi về nhìn thấy chắc chắn sẽ khen ngươi thật giỏi.”
Trong lòng là sóng triều cuồn cuộn, Triệu Văn An bỗng nhiên nhớ tới chuyện xưa mới được người khác nhắc tới: Nếu Tử Mại vẫn tốt thì cảnh tượng bên trong cửa sổ này đúng là đẹp đẽ biết bao.
Ông ta xoa nắn ngón tay của mình, dùng đau đớn thể xác cố nén chua xót trong lòng sau đó miễn cưỡng nở nụ cười, “Mục cô nương.”
Mục Tiểu Ngọ đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng nàng mới chậm rãi đi về phía này.
Bước chân của nàng rõ ràng không lớn nhưng mỗi khớp xương và da thịt trên thân thể đều như giãn ra, mang theo ngang ngược bá đạo.
Dù Triệu Văn An là đại nhân vật cũng bị khí thế trước mặt đè ép.
Vẻ bỡn cợt lộ ra từ đuôi mắt và lông mày kia giống hệt người cha mắng người mà vẫn mang theo nho nhã của nàng.
Nàng đã không phải là Mục Tiểu Ngọ vốn có, tuy Bảo Điền từng giải thích lung tung với ông ta một phen nhưng nghe xong ông ta vẫn chẳng hiểu gì.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cũng may Triệu Văn An cũng tự biết đôi chút.
Đêm đó chẳng ai nhìn rõ bóng người đứng ở góc hồ phía đông tại Viên Minh Viên nhưng ông ta biết đó là nàng.
Tuy nàng đã chuồn mất trước khi Ngự lâm quân tới nhưng ông ta vẫn biết.
“Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Ngọ sao?” Triệu Văn An cười và hỏi nàng.
Mục Tiểu Ngọ nhướng lông mày tỏ vẻ đồng ý, sau đó nàng tùy tiện ngồi xuống một bồn hoa xây bằng đá tảng, tay duỗi ra vỗ vỗ bên cạnh ý bảo ông ta cũng ngồi đó.
Loại động tác này chỉ có trưởng bối mới làm trước mặt vãn bối, nếu là người khác sợ là đã sớm vung tay áo chạy ngay nhưng Triệu Văn An trước nay đều không câu nệ tiểu tiết, thấy nàng như thế trong lòng ông ta chỉ thấy buồn cười.
Ông ta cong chân quy củ ngồi cạnh nàng, thật giống một vãn bối nghe lời.
“Tiểu Ngọ có chuyện muốn nói với ta ư?” Ông ta đi thẳng vào vấn đề.
Người bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, Triệu Văn An thẳng thắn như thế quả là hợp ý nàng.
Nàng gọi, “Triệu đại nhân,” sau đó ngừng một lát, “Ta muốn mang Tử Mại đến Chân Lạp một chuyến.”
Triệu Văn An lập tức lạnh giọng, “Đến đó làm gì?”
Mục Tiểu Ngọ bày ra bộ dạng đã đoán trước rồi mới nói ra lý do đã học thuộc lòng, “Ta cảm thấy Địch Chân đang ở Chân Lạp, ngày đó vì cứu Triệu Tử Mại và không để người trong cung phát hiện thân phận của mình nên ta mới để Địch Chân và Chương Thiên Nhất đào thoát.
Mấy ngày nay ta có thể cảm nhận được rõ ràng Phật xá đang gọi ta, hơn nữa cảm giác này ngày càng mạnh.”
Vị Triệu đại nhân không ai bì nổi cũng có lúc lắp bắp, “Ngươi muốn đi trừ…… diệt trừ hắn sao?”
Ông ta còn có một câu chưa nói ra lời: Trừ ma thì cứ trừ ma nhưng ngươi lôi kéo thằng con ngốc của ta đi làm gì?
Mục Tiểu Ngọ cũng đoán được ông ta nghĩ cái gì nên cười hê hê nói, “Trừ ma đương nhiên quan trọng nhưng còn có một việc khác càng quan trọng hơn.” Nàng liếc nhìn trong phòng một cái sau đó lại quay đầu nhìn về phía Triệu Văn An và nhẹ giọng nói, “Ta hoài nghi Địch Chân không cắn nuốt linh hồn của Triệu Tử Mại.”
Triệu Văn An kinh hãi, miệng giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào vì thế Mục Tiểu Ngọ lại nói tiếp, “Năm đó tên hòa thượng xấu xa kia dùng chiêu thức âm độc xấu xa nhất để đối phó với ta nên bản thân hắn cũng đại thương nguyên khí.
Nhưng lần trước gặp lại ta thấy hắn đã khôi phục gần như trước, vậy đại nhân đoán xem nguyên nhân là vì cái gì?”
Triệu Văn An đương nhiên không biết lý do vì thế chỉ lắc đầu.
Mục Tiểu Ngọ cười đạm mạc nhưng lời nói ra lại khiến Triệu Văn An kinh hãi, “Hắn và ta không giống nhau, ta lấy tà ám làm thức ăn còn hắn coi việc hành hạ tà ám làm niềm vui thế nên hắn làm nhiều việc ác như thế chỉ để tìm thú vui thôi.”
Nói tới đây thấy Triệu Văn An dùng một loại ánh mắt hơi mang kính sợ nhìn mình thế là nàng cười phá lên, “Triệu đại nhân, ngươi không cần sợ, hiện tại ta đã nếm đủ pháo hoa nơi nhân gian này thì sẽ không ăn những thứ tanh tưởi kia nữa.”
Triệu Văn An hắng giọng nói, “Tiểu Ngọ, ngươi muốn nói hắn sẽ có khả năng trở lại như cũ sao?”
Mục Tiểu Ngọ nửa híp mắt, xoang mũi hừ lạnh một tiếng, “Quê nhà của Địch Chân là Chân Lạp, nhưng hắn vẫn lưu luyến chỗ này và chậm chạp không chịu đi.
Mãi tới hai tháng trước hắn mới hốt hoảng bỏ chạy, cái này ta vẫn chưa nghĩ ra được là vì sao.
Có điều lúc này có lẽ ta đã hiểu ra nguyên nhân.
Một đế quốc khổng lồ từ từ suy thoái giống mặt trời chuẩn bị lặn, vậy còn nơi nào hội tụ đủ nóng lạnh và sắc thái của thế gian hơn nơi ấy nữa? Địch Chân thích thảm kịch nhân gian, và hắn càng thích những linh hồn vặn vẹo trong thảm kịch đó.
Những kẻ ác luôn tương thông, hắn tinh luyện bọn họ, ngưng tụ thành thuốc hay chữa khỏi vết thương cho chính mình.”
Triệu Văn An hiểu, thế nên cây gân trên thái dương mới nhảy thình thịch, “Vậy vì sao linh hồn của Tử Mại lại không bị ……”
Mục Tiểu Ngọ nghiêng đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua cửa phòng của Triệu Tử Mại, trên mặt là một nét ôn nhu hiếm có, “Tử Mại sao có thể là kẻ ác được?” Nàng dừng một chút giống như muốn cẩn thận miêu tả bộ dạng Triệu Tử Mại ở trong lòng mình.
Nhưng kết quả nàng vẫn chỉ có thể nói được mấy lời ngắn gọn, “Hắn tốt như vậy…… ừ, thế nên Địch Chân căn bản chẳng thể dùng linh hồn hắn cho việc gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...