Hưởng Tang


Hai tháng sau nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó Bảo Điền vẫn sẽ lặng lẽ rơi lệ.

Tuy hiện tại hắn cũng chẳng khá hơn là bao, cả ngày hốt hoảng uể oải không phấn chấn giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn ác mộng kia.
Ngày đó hắn bị phong hàn nên không đi theo Triệu Tử Mại tới Viên Minh Viên mà ở lại trong phủ nghỉ ngơi.

Hắn đắp hai cái chăn và đổ một đống mồ hôi thế là bệnh cũng nhẹ hơn.

Qua giờ Tý hắn đang mềm người ngủ trên giường thì bỗng tỉnh lại vì nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền đến từ trong viện, mơ hồ còn có cả tiếng khóc rống lên.
Bảo Điền lập tức tỉnh hoàn toàn, thậm chí hắn không kịp khoác áo đã theo tiếng ầm ĩ chạy tới tiền viện và thấy Triệu Tử Mại.

Cái người vẫn sống sờ sờ hai canh giờ trước hiện tại được Triệu Văn An ôm vào lòng, sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, lông mày bị nước thấm đẫm thoạt nhìn như được vẽ, cứ thế vắt ngang trán mang theo kinh tâm động phách.
Hắn đã chết, đã chết thấu, quần áo và đầu tóc đều nhỏ nước, hai chân không giày không tất.
Bảo Điền mềm người, miệng run run hô “Công tử” sau đó bò cả tay cả chân về phía trước và duỗi tay muốn túm lấy cánh tay Triệu Tử Mại lại bị ý cười thê lương trên mặt Triệu Văn An dọa cứng người thế là phải rụt tay về.
“Bảo Điền, ngươi xem hai chân công tử nhà ngươi có phải vẫn tốt không?”
Triệu Văn An nói một câu hắn không hiểu, công tử đã không còn nữa vì sao lão gia lại chỉ quan tâm tới chân hắn? Chẳng lẽ ông ta bị kích thích nên thần trí không rõ nữa sao?
Chân công tử đương nhiên vẫn tốt, đừng nói chân, trên người hắn không có một miệng vết thương nào.


Hắn vẫn mang bộ dáng phong thần tuấn tú như cũ, chỉ duy có một điều khác biệt đó là hắn vĩnh viễn sẽ không mở đôi mắt sâu thẳm kia ra nhìn ai nữa.
Bi thương tràn đến từ đáy lòng, Bảo Điền không kiềm chế được muốn ngất đi.

Nhưng đúng vào lúc này bên cạnh hắn có bóng người xẹt qua.

Lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì kẻ nọ đã đoạt lấy Triệu Tử Mại từ tay Triệu Văn An rồi chạy nhanh về phía hậu viện.
“Tốt xấu gì cũng đợi người chết hẳn rồi hẵng khóc tang, kẻ nào cũng khóc lóc, lỗ tai ta sắp bị các ngươi gào điếc rồi đây này.”
Giọng nói quen thuộc, thân hình quen thuộc, cả người Bảo Điền rùng mình, đầu không còn choáng váng nữa, cũng nín cả khóc, “Đại thần tiên?”
***
Triệu Tử Mại được cứu về, chính xác là chín phần thì có một phần của hắn được cứu về.
Đêm đó nữ hài tử mà Bảo Điền không biết nên gọi là Tang hay Mục Tiểu Ngọ kia ôm Triệu Tử Mại cao lớn hơn cả người mình đi phăm phăm tới Thính Tuyết Đường.

Trong khi những người khác còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã quăng hắn xuống giếng như quăng một khúc gỗ.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người nhưng nàng lại chẳng thèm chớp mắt nhìn bọn họ rồi nói ra một câu chẳng ai phản bác được, “Nếu hắn đã chết rồi thì cũng chẳng thể chết thêm lần nữa, vậy các ngươi sợ cái gì?”
Triệu Văn An quyết đoán để nàng thử một lần, vì thế nàng ném một cây châm đồng vào giếng và dùng giọng nói cao vút lại thâm tình ngâm nga.
“Hồn ơi về đây, phương đông chẳng thể ở nhờ.

Cỏ người khổng lồ cao ngàn trượng chuyên lùng bắt linh hồn người ta.

“Hồn ơi về đây, phương Nam không thể dừng lại! Trán khắc răng đen, lấy thịt người làm đồ cúng, lấy xương người băm làm mắm.
“Hồn ơi về đây, mối hại phương Tây, cát trôi ngàn dặm.

Hồn ơi về đây, phương bắc không thể dừng lại.

Băng tuyết tầng tầng, đỉnh băng cao ngất, ngàn dặm tuyết bay.”
(Chiêu hồn – thivien.net)
Miệng giếng sáng lên một chút và nổi lên một tầng ánh sáng màu trắng.

Bảo Điền thấy khóe miệng nàng giật giật, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thản, cố nén vui mừng như điên lại.

(Ebooktruyen.net) Nàng vươn tay nhưng không niệm khẩu quyết quen thuộc mà chỉ mềm mại nói một câu, “Triệu Tử Mại, trở về đi có được không?”
Thật giống đang dỗ dành một đứa nhỏ, Bảo Điền nhìn Triệu Văn An lúc nãy còn tuyệt vọng nay bỗng khẩn trương, mũi chân hơi nhón lên nhìn chằm chằm miệng giếng.

Chẳng qua tay ông ta vẫn run rẩy như trước, giống như không thể trở lại bình thường được.
“Triệu Tử Mại.” Nàng lại gọi một tiếng, giọng lạc đi, ánh sáng ở miệng giếng tan dần.


Lúc Bảo Điền cho rằng nàng đã thất bại thì trong giếng bỗng vang lên tiếng nước, có người từ đáy giếng bay lên, cố dùng sức vọt ra khỏi nước.
***
“Sao ngài biết một sợi hồn phách của công tử bỏ lại trong giếng nước ở Thính Tuyết Đường?” Mấy ngày sau, trong buổi chiều khô nóng Bảo Điền thấy Mục Tiểu Ngọ đi ra khỏi phòng công tử thế là không nhịn được hỏi nàng một vấn đề hắn đã nghĩ mấy ngày cũng không ra.
Mục Tiểu Ngọ ngồi xuống bên cạnh hắn, tay chống cằm nhìn bóng cây lắc lư phía trước và chậm rãi nói một câu, “Kỳ thật chuyện hắn bị mất một sợi hồn phách cũng có lỗi của ta.”
Một ngày mười năm trước Tang rốt cuộc cũng phát hiện ra hành tung của Địch Chân ở phía đông kinh thành.

Để đánh lừa nó tên kia đã trốn mấy năm ở đây, cuối cùng hắn trốn trong thân thể một nữ hài và nuốt hồn đoạt xác.
Nữ hài kia chính là Tử Đồng, ngày đó nàng ta ngồi một mình bên cạnh giếng, thậm chí còn chưa kịp vuốt mái tóc bị gió thổi thì đã bị hòa thượng kia lấy tính mạng.

Lúc đó nàng ta đang ở độ niên hoa đẹp nhất.
“Thế nên người bị Triệu Tử Mại đẩy vào trong giếng không phải Tử Đồng mà là kẻ chiếm cứ thân thể nàng ta, Địch Chân.

Vì thế hắn không giết chị gái mình, bởi vì một kẻ đã chết làm sao có thể chết thêm lần nữa đây? Kẻ thực sự giết chết nàng ta là Địch Chân.” Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên trở nên xa xăm.

Nàng nhớ ra chuyện 10 năm trước nhưng không ngờ từng chuyện xảy ra với hắn và nàng lại trùng hợp như thế.
“Lúc Tử Đồng rơi xuống nước ta cũng ở đây.

Ta đứng phía sau hắn, nhìn đôi mắt đã hóa ma ở trong giếng nước.

Lúc ấy Tử Mại không phát hiện ra ta, nhưng Địch Chân lại thấy được vì thế hắn tung một đòn trí mạng về phía ta.


Hắn muốn cá chết lưới rách nên không thể không dùng độc chiêu.

Có lẽ, Tử Mại chính là người có duyên mà đại sư thường nói, hắn cố ý vô tình giúp ta chắn một chút.

Yêu thuật của Địch Chân xuyên qua lòng bàn tay hắn đụng vào trên người ta.

Vì thế mà ta tìm được đường sống trong chỗ chết, còn hắn vì chắn cho ta mà bị thiếu một mảnh linh hồn.

Nó vẫn luôn bị giữ trong giếng nước này.”
“Một sợi hồn phách này rốt cuộc cũng cứu được mệnh cho công tử, tuy rằng……” Bảo Điền vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợi lại bỗng nhiên nghe thấy giọng Triệu Tử Mại truyền tới từ trong phòng.

Rõ ràng giọng hắn trưởng thành nhưng ngữ khí lại mang rõ non nớt của đứa nhỏ.
“Cha, cái chữ ‘kỳ’ này thực là khó viết, con luyện mãi mà vẫn không viết tốt được.”
“Tử Mại không biết đâu, chữ khó viết nhất trên đời này kỳ thực là tên của mình.” Triệu Văn An kiên nhẫn lại ôn nhu, đây là thứ trước kia ông ta chưa từng cho hắn nên hiện tại ông ta muốn liều mạng đền bù.
May mà cũng không phải quá muộn.
Ba hồn sáu phách chỉ còn một sợi hồn phách thì sao người ta trở lại như cũ được? Nhưng cho dù hắn là kẻ ngốc, người đã 20 tuổi nhưng vẫn giống đứa nhỏ còn chưa vỡ lòng thì bọn họ vẫn sẽ coi hắn như bảo bối mà nâng niu trong tay.
“Còn may.” Trái tim siết lại của Bảo Điền dần thả lỏng khi nghe cuộc đối thoại thân thiết của cha con Triệu Tử Mại.
Đúng vậy, còn may.
Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc bên trong cửa sổ thì híp mắt mỉm cười và thầm lặp lại lời này một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận