Hưởng Tang


Nhưng cái lò cũ lão vẫn còn giữ, chính là cái lò thiêu Tiểu Hòa, Tiểu Nguyệt và Chương Thiên Nhất.

Vốn dĩ Chương Sinh Nhất muốn hủy nó đi, nhưng nó là cái lò sản xuất ra đống Phong Nhã Trai đầu tiên nên người trong cung niêm phong nó lại, không cho lão dùng tiếp nói là sợ làm bẩn Thái Hậu.

Vì thế Chương Sinh Nhất vẫn giữ lại “vật kỷ niệm” này.
Nhưng từ đó về sau cái lò ấy chưa từng được đốt thêm lần nào.

Đương nhiên không thể so sánh nó với đống lò xây sau, nó tựa như một con mắt án binh bất động sau vinh hoa cường thịnh của lò gốm nhà họ Chương, lẳng lặng nhìn trộm và chờ đợi thời cơ.
Cho nên đêm đó lúc Chương Sinh Nhất nhìn thấy ánh lửa hừng hực trong lò kia thì đầu óc mơ màng của lão lập tức tỉnh táo.

Đặc biệt là lúc lão nghe thấy tiếng nức nở sâu kín truyền ra từ ngọn lửa.
“Chương Sinh Nhất…..” Tiếng khóc tan đi hóa thành cái tên của lão.

Mà lão cũng nhìn thấy ba bóng dáng bên cạnh ngọn lửa, người ở giữa cao hơn chính là Chương Thiên Nhất, hai tay ông ta nắm hai đứa nhỏ.

Ba người đều nhìn lão, trong ánh mắt là âm u oán hận.
“Chương Sinh Nhất……” Bọn họ đi về phía lão, ngọn lửa thiêu đốt quanh người cả ba, đốt cháy đầu tóc quần áo, mắt, mũi bọn họ, tất cả đều biến thành bộ dạng mơ hồ không rõ.
“Chương Sinh Nhất…..”

Lão bị dọa ngây người, nước mắt rơi đầy mặt, thậm chí lúc ba người kia vây lấy lão thì lão mới kịp phản ứng lại và hét to một tiếng muốn chạy trốn.

Nhưng còn chẳng kịp bước một bước lão đã phát hiện góc áo của mình bắt lửa, ánh lửa theo vải dệt chạy lên trên, chỉ trong nháy mắt đã bò tới bên hông lão.
Lão bị bọn họ vây quanh, giống như rơi vào cái bẫy và chẳng thể chạy trốn.
Chương Sinh Nhất hoàn toàn luống cuống, liều mạng dùng tay dập tắt ngọn lửa trên người nhưng nó như tà ma, lão càng động thì nó càng lan nhanh.

Chỉ trong chốc lát nó đã đốt tới tóc lão và bắt đầu bò lên đầu.
Đau quá, giống như có người dùng một con dao mỏng nhọn cắt mỗi tấc trên da thịt lão, từng tầng một thẳng vào máu thịt, xuyên qua xương cốt vào tận ngũ tạng lục phủ ở nơi sâu nhất.

Hóa ra bị lửa đốt chính là mùi vị này, chẳng trách bọn họ hận lão như thế, bọn họ muốn lão nếm hết khổ sở họ đã phải chịu, rồi cứ thế đau đớn muốn chết mà ra đi.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Chương Sinh Nhất không giãy giụa nữa, lão kêu thét, hy vọng có thể khiến đám công nhân canh giữ lò chú ý tới.

Nhưng lão biết cái lò này ở chỗ sâu nhất, đừng nói buổi tối, ngay cả ban ngày cũng ít khi có người tới đây.

Có điều khát vọng sinh tồn phủ qua mọi lý trí, đặc biệt là hiện tại lão mới bước lên con đường vinh quang chưa được bao lâu.

Chẳng lẽ lão sẽ phải té ngã và chết nửa đường như thế này ư?
“Hi……”
Lúc bên tai truyền đến tiếng cười hi hi lão còn tưởng mình nghe nhầm bởi vì tiếng cười như thế không nên xuất hiện trong khu vực núi sâu khói lửa mịt mù này.

Nó linh hoạt lại kỳ ảo, gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng chủ nhân của tiếng cười ấy.

Người đó hẳn không nhiễm phàm trần, không hỏi thế sự, chắc là một vị cao nhân ẩn trong núi rừng, hoặc một vị hòa thượng……
Không, hình như có chút khác biệt, hòa thượng là người luôn mang thương xót trong lòng, nhưng tiếng cười này lại chứa chút khinh thường.

Nó khinh thường sóng vai với mọi thứ trên thế gian này, không muốn để yêu hận tình thù của chúng sinh vào trong mắt.
Nó cao cao tại thượng, tự cao tự đại, mang theo quyết đoán sinh tử.
Cho nên lúc Chương Sinh Nhất lại thét một tiếng “Cứu mạng” thì lão cũng không phải cầu cứu người này.

Ai biết lão lại được đáp lại bằng một tiếng cười khác, điệu cười càng cao hơn, chẳng hề để ý, giống như đang xem diễn.
Chương Sinh Nhất sửng sốt, cả kinh đến độ không quan tâm tới ngọn lửa trên người mình mà chỉ ngẩng cổ nhìn về phía tiếng cười kia.
Lão thấy một người ngồi trên cành cao nhất của cây dâu già bên cạnh lò.


Rõ ràng khuôn mặt nàng ta lạnh lẽo nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.

Ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến nụ cười kia giống như bị mạ một tầng sương lạnh khiến lòng người ta run lên.
Nhưng dù sợ Chương Sinh Nhất vẫn thật lòng cảm thấy đây là cô nương xinh đẹp nhất lão từng nhìn thấy trong đời này.

(Ebooktruyen.net) Nàng ta đẹp tới độ lão thậm chí còn cho rằng mình đã bị lửa đốt cháy nên mới gặp được tiên nữ trên trời.
Mãi tới khi tiên nữ kia thu lại ý cười, nhẹ nhàng hếch cằm dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất nói với lão thì lão mới ý thức được mình còn sống.

Lúc này hai chân lão mềm nhũn, cứ thế quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Nàng ta nói, “Một linh hồn dơ bẩn, vết máu loang lổ thế này chết ở đây không phải rất đáng tiếc ư?”
Một câu không đầu không cuối này vừa vang lên thì ngọn lửa vây quanh Chương Sinh Nhất đột nhiên bị dập tắt toàn bộ.

Cùng lúc đó, lão lại nghe thấy tiếng nức nở kia, chẳng qua hiện tại nó càng lúc càng xa lão, giống như có một cơn gió xoáy chậm rãi đẩy nó trở lại cái lò vẫn đang cháy.
Lửa đã tắt, Chương Sinh Nhất thấy lửa tắt nhưng rốt cuộc cũng chưa kịp hoàn hồn.

Lúc lão đang định gọi nàng kia là “tiên nhân” thì trên mặt lại bỗng có một thứ bay qua sau đó nện lên ngực lão.
Chương Sinh Nhất vội túm lấy nó, thân thể bị hơi lạnh của nó làm cho run lên.

Lão cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là một cái nhẫn ban chỉ, một cái nhẫn hình đầu dê xám xịt.
“Ta…… không bắn tên……”
Sau khi nhìn nó thật lâu lão mới nghẹn được một câu ngu đần này.


Lời của lão chọc cho ‘tiên nữ’ kia cười rộ lên, “Tà vật ngàn năm trước dùng để bắn tên thì chẳng phải lấy dao mổ trâu giết gà ư?”
“Vậy…… Thần tiên giao nó cho ta là…… là để làm gì?” Lão lắp bắp, tay sờ nắn cái nhẫn ban chỉ kia rồi nhìn mấy lần vẫn không ra manh mối gì.
Nhưng còn chưa dứt lời mặt lão đã bị tát một cái thật mạnh.

Chương Sinh Nhất cảm giác nửa bên mặt của mình nóng rát sau đó sưng lên.

Lão không biết vì sao người trên ngọn cây lại muốn đánh mình, càng không biết bọn họ cách nhau xa như thế vì sao nàng ta lại có thể đánh lão.

Nhưng lão không dám nhiều lời, chỉ có thể che mặt bất động, đôi mắt nhỏ xoay tròn phỏng đoán xem rốt cuộc mình làm sai chỗ nào khiến nàng ta nổi điên.
“Không được gọi ta là thần…… tiên, ta không muốn có chút dính dáng nào tới cái danh xưng đó.” Giọng nàng ta chợt thay đổi, mang theo hận ý khắc cốt, sợ tới mức Chương Sinh Nhất vội nằm bò ra dập đầu mấy cái, trán cũng sắp vỡ.
“Nhẫn ban chỉ này có thể giúp ngươi không bị tà vật quấy nhiễu, trước tiên ngươi giữ nó cho ta, tới lúc cần ta sẽ tự nhiên tới lấy.”
Chương Sinh Nhất không hiểu vì sao nàng ta phải giúp mình, càng không hiểu vì sao nàng ta không giúp người tới cùng, dùng dao sắc chặt đay rối mà diệt hết đám oan hồn kia.

Nhưng lão không dám hỏi, cũng không kịp hỏi, bởi vì ngọn cây giật một cài thì người trên đó đã không thấy đâu.

Chỉ còn vầng trăng tròn lộ ra từ cành cây và lẳng lặng nhìn trộm lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận