Hưởng Tang


Gió đêm thổi qua, hiện tại đã là đầu xuân nên hơi lạnh trong không khí ngày càng it.

Có điều Triệu Văn An vẫn thấy sống lưng lạnh đến tê dại, cũng may Chu Bồi kịp thời cầm một cái áo khoác cho ông ta mới giúp bộ xương già này chống đỡ hơi lạnh.

Hơi lạnh ấy không phải đến từ bên ngoài mà tới từ đáy lòng, chỉ sợ cả đời này nó sẽ cuốn lấy ông ta không bỏ.
“Chẳng trách hắn, rốt cuộc…… thì người sai trước là ta.” Ông ta than thở một tiếng và kéo áo khoác càng chặt hơn sau đó cất bước đi vào phủ chỉ để lại mình Chu Bồi đứng không nhúc nhích trong gió càng lúc càng lớn.
Ông ta nhớ tới lúc mình ra ngoài thành đón Triệu Văn An hồi kinh và bẩm báo lại những gì nghe được ở Thính Tuyết Đường ngày hôm đó.

Khi ấy trên mặt Triệu Văn An là khiếp sợ và tuyệt vọng.

Ông ta cũng đã đoán được ít nhiều, nay suy đoán ấy được chứng thực nhưng lòng ông ta vẫn không thể thừa nhận nổi gánh nặng này.
Tử Mại giết chết Tử Đồng, em trai giết chết chị gái, có lẽ kết quả này mới là tàn nhẫn nhất đối với một người làm cha như Triệu Văn An.
Khi ấy Chu Bồi không dám nhiều lời mà chỉ có thể đứng ở một bên nơm nớp lo sợ và chờ đợi chỉ thị của Triệu Văn An.


Chỉ trong một lát ông ta đã thay Triệu Tử Mại nghĩ tới rất nhiều kết cục: Triệu Văn An nhất định sẽ không đưa con trai của mình tới nộp cho quan phủ, rốt cuộc đây cũng là việc xấu trong nhà.

Nhưng ông ta nhất định sẽ dùng tư hình, ở phương diện này thì Chu Bồi là người thạo nghề.

Đời này ông ta đã giúp Triệu Văn An làm không biết bao nhiêu chuyện mờ ám, chẳng qua ông ta không ngờ một ngày mình sẽ dùng những chiêu tra tấn đó trên người tiểu công tử.
Lão gia sẽ báo thù cho Tử Đồng thế nào? Bấm gãy đầu ngón tay của Triệu Tử Mại ư? Hay là bẻ gãy tay hắn, hoặc cắt lưỡi đưa tới biệt viện ở nông thôn để hắn kéo dài hơi tàn sống nốt phần đời còn lại?
Hoặc là…… Hoặc là ông ta sẽ dứt khoát giết hắn luôn, để hắn sống không thấy người chết không thấy xác……
Nghĩ đến đây, Chu Bồi rùng mình một cái: Không, sẽ không, rốt cuộc thì Tử Mại cũng là đứa nhỏ duy nhất của Triệu gia, Triệu Văn An tuyệt đối không dùng những thủ đoạn chỉ dành cho đối thủ trên triều lên người con mình.
Nhưng…… nhưng người chết là Tử Đồng, đó cũng là con ông ta, còn là đứa con gái ông ta yêu thương nhất.

Đó là giọt máu duy nhất mà người vợ ông ta yêu quý để lại, so với tròng mắt của mình thì đứa con gái kia còn quý giá hơn.
Trong lòng Chu Bồi giống như có 15 cái thùng nước đang lắc lư, nhưng ông ta cũng biết có một người còn đang chịu nhiều tra tấn hơn mình.
Ông ta nhìn bóng dáng Triệu Văn An và bỗng có thêm vài phần đồng tình.

Ngoài ra ông ta còn thấy hơi may mắn vì mình chỉ cần y lệnh làm việc, không cần đặt tình cảm trên mũi đao rồi đưa ra cái quyết định mà dù thế nào thì đời này cũng sẽ hối hận.
Chu Bồi không đoán được Triệu Văn An sẽ lựa chọn thế nào mãi tới khi thấy ông ta quay đầu lại lên xe ngựa sau đó thét to muốn tới Hầu Vân Hiên.

Lúc đó ông ta như bị đánh một gậy, vội hoàn hồn và lệnh cho xa phu đổi hướng đi về nam giao.
Đương nhiên Chu Bồi không biết Triệu Văn An hạ quyết tâm muốn làm gì bởi vì chính bản thân Triệu Văn An cũng không biết phải làm sao.

Vốn ông ta định để Triệu Tử Mại giải thích rõ tiền căn hậu quả rồi lại tính tiếp nhưng lúc thấy hắn đi theo Mục Tiểu Ngọ xuống núi, vừa thấy ông ta thì trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình tái nhợt sợ hãi không được tự nhiên thế là lòng ông ta bỗng trở nên mềm mại.
Ông ta nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện, những chuyện cũ bị bụi thời gian phủ mờ.

Ông ta luôn cảm thấy những cái đó so với đại sự mình trù tính quả thực chỉ là việc vặt không đáng kể nhưng hiện tại ông ta mới phát hiện mình sai rồi.
Ông ta nợ con mình quá nhiều, hoặc cố ý hoặc vô tình, hoặc nhớ rõ hoặc quên mất.

Khi ấy ông ta luôn theo bản năng lừa gạt chính mình, dùng một câu “Tính cách khác biệt” để giải thích cho sai lầm của mình.


Nhưng kỳ thực trong đáy lòng ông ta đã bao giờ thực sự đặt Tử Mại và Tử Đồng ngang hàng để đối đãi đâu?
Hiện tại ông ta phải nếm quả đắng nhưng chẳng lẽ quả đắng ấy là tự dưng mà có ư? Người bón phân, tưới nước và đốt cháy giai đoạn đều là ông ta, không có sự bất công của ông ta thì Tử Đồng cũng sẽ không đi tới một bước này và Tử Mại cũng thế.
Cho nên một khắc đứng trước Hầu Vân Hiên kia, trái tim cứng rắn đã bị thế sự mài mòn của Triệu Văn An rốt cuộc sụp đổ.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Ở trước mặt con mình lần đầu tiên ông ta hối mà không kịp, thậm chí cảm thấy không chỗ dung thân.

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ, ngàn tư vạn tự cuối cùng chỉ biến thành một nụ cười hòa thuận vui vẻ.
Ông ta muốn đền bù, mặc dù có chậm nhưng không thể không làm.

Còn Tử Đồng thì chờ ngày nào đó gặp con bé ở âm tào địa phủ dù nó trách mắng thế nào ông ta cũng chịu.
Thay đổi khôn lường, chẳng khác nào trời lật nhưng may vẫn còn chưa quá muộn.
Tử Mại à, chúng ta về nhà thôi.
***
Lúc bừng tỉnh từ trong mộng đầu óc Triệu Tử Mại vẫn thanh tỉnh.
Trong mộng hắn lại thấy đôi mắt kia từ từ lơ lửng trong nước giếng, trống rỗng với con ngươi nhuộm đẫm ánh trăng nên biến thành màu trắng.
Triệu Tử Mại cười gượng một tiếng sau đó duỗi tay lau một tầng mồ hôi lạnh ở trên trán, “Đừng tới trong mộng tìm ta nữa, ta đã trả giá đắt, cũng chẳng còn mấy ngày nữa, ngươi cứ từ từ.”
Giống như đáp lại hắn, một cơn đau bỗng trào lên từ ngón chân, theo khớp xương lan lên trên rồi nổ tung trong đại não.

“Chỉ có mấy ngày mà ngươi cũng không chờ được sao?” Triệu Tử Mại bò dậy nhìn đôi chân bao trong tất chân của mình rồi xoa nắn hai cái sau đó cười khổ, “Nhưng ta đã đồng ý với nàng đợi sau đại thọ của Thái Hậu mới xử lý chuyện kia, sau đó ta sẽ rời đi, tìm một nơi hẻo lánh lẳng lặng……”
Hai chữ “chờ chết” này hắn không nói ra, bởi vì bỗng có bóng người lướt qua cửa sổ, lóe một cái đã không thấy đâu.
Nhưng chỉ một thoáng như thế Triệu Tử Mại vẫn nhận ra nàng vì thế hắn ngồi yên một lát sau đó quyết đoán khoác áo bước xuống giường và đẩy cửa ra ngoài.
Ngoài cửa đã sớm không có người nào, nhưng hắn biết nàng ta đi đâu.

Bên môi Triệu Tử Mại là một nụ cười lạnh, hắn không hề mảy may do dự đã đi ra ngoài cửa, một đường theo tới cuối mới ngừng lại bất động.
Thính Tuyết Đường ở bên trái, lúc này cửa viện mở một khe lộ ra bóng người ở bên trong.

Người kia xoay lưng về phía cửa, cả người ngồi bên miệng giếng, chân không chạm đất lắc lư qua lại nhàn nhã.
Ánh trăng chiếu xuống đầu nàng ta giống như phủ một tầng băng sương cho đống trâm cài đầy châu ngọc kia.

Triệu Tử Mại biết mặt nàng ta nhất định cũng giống như trong mộng của hắn, mắt sáng như sao, môi đỏ thắm như máu.
“A tỷ.” Hắn dùng giọng nói chính mình cũng không nghe thấy để gọi hai chữ này, ai biết người trong viện lại đáp lời.
“Em trai,” Tử Đồng ngẩng đầu, hai chân nàng ta không đong đưa nữa, trong ánh như có thứ gì đó muốn trào lên, “Ta đợi ngươi đã lâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận