Hưởng Tang


Bóng đêm như nước, không trung một màu xanh đen.

Hai bóng người ẩn nấp trong rừng rậm nhìn chằm chằm những hình khối phập phồng nhấp nhô phía trước và im lặng không nói gì.
“Lão thái bà kia thật biết hưởng thụ.” Qua thật lâu, Mục què rốt cuộc cũng tổng kết một câu.

Ông ta và Mục Tiểu Ngọ đều là lần đầu tiên mới thấy hoàng gia lâm viên, không ngờ nó lại hoa lệ to lớn như thế.

Dù cách bóng đêm bọn họ cũng mơ hồ thấy cảnh tượng như thiên giới của nó.

Quả thực ông ta không dám tưởng tượng nếu ánh mặt trời chiếu sáng chói lòa thì nó sẽ đẹp tới nhường nào.
“Vì việc trùng tu nơi này mà Cung lão đầu ở nhà tức giận đến thổi râu trừng mắt.” Mục Tiểu Ngọ không hiểu cái gì gọi là sau cửa son có rượu thịt ê hề, bên đường có kẻ chết vì đói nhưng nhớ tới bộ dáng tức giận của Cung Minh Châu thế là nàng bất giác bật cười.
Mục què nghe nàng nhắc tới Cung Minh Châu thì trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Vì hành động lần này nên ông ta đã nói hết lời hay trước mặt Cung Minh Châu, nói cái gì mà thân thể Mục Tiểu Ngọ yếu ớt, nếu ở nơi non xanh nước biếc mấy ngày có lẽ sẽ tốt hơn.

Ông ta lại nói mình đã lớn tuổi, cũng muốn có đứa cháu gái trên danh nghĩa này ở bên cạnh vài ngày.


Cung Minh Châu nghe thế mới miễn cưỡng đồng ý cho con gái tới Hầu Vân Hiên ở một thời gian.

Nhưng đám nha hoàn và gã sai vặt đương nhiên cũng đi theo cả đàn, ông ta cũng không ngăn cản vì bọn họ thực dễ bị lừa gạt.

Ví dụ như hiện tại mấy nha hoàn và gã sai vặt kia còn đang ngủ say ở Hầu Vân Hiên sau khi uống phải nước trà Mục Tiểu Ngọ đã động tay chân.
Nhưng dù vậy trái tim ông ta vẫn không khỏi lo lắng vì thế ông ta gãi gãi đầu nói với Mục Tiểu Ngọ, “Chương Sinh Nhất cho chúng ta hai canh giờ từ Tý đến Sửu.

Người của lão sẽ để mở một cửa nhỏ ở góc Đông Nam nhưng…… Chúng ta có thể thêu được tinh hồn trên đồ sứ ư?”
Đôi mắt Mục Tiểu Ngọ nhìn chằm chằm lâm viên và nói, “Chương Sinh Nhất mà nói thật thì phần nắm chắc của chúng ta sẽ lớn hơn chút, nếu là giả,” nàng quay đầu nhìn về phía Mục què hừ một tiếng, “Ta thấy hơn phân nửa là lão nói dối rồi.

Lão đầu nhi, lát nữa nếu có xảy ra cái gì thì ông phải bất chấp tất cả để chạy, chân cẳng ông không tốt, ta sẽ bọc phía sau cho.”
Mục què vẫy tay với nàng và gấp giọng hỏi, “Sao ngươi biết lão ta không nói thật?”
“Thứ nhất ông đã từng thêu được một sợi oan hồn trên bộ trà cụ kia, đó không phải oan hồn của đồng nam đồng nữ đúng không? Thứ hai,” nàng vốn định nói Chương Sinh Nhất bị điểu trảo chứng nhưng nghĩ lại thì nàng sợ liên lụy Triệu Tử Mại thế nên không nói thật, “ông xem bộ dạng cáo già của Chương Sinh Nhất đi, làm gì có cái gì giống kẻ hành thiện tích đức, trung hậu trọng nghĩa chứ? Triệu công tử suy đoán cái chết của Chương Thiên Nhất có liên quan tới em trai mình, chuyện đó tuyệt đối không phải một vụ tự tử như lão ta nói đâu.”
Mục què khó hiểu nói, “Ngươi muốn giúp Triệu Tử Mại phá án, muốn tìm thủ phạm giết hại đứa nhỏ kia, tâm tình này ta hiểu.

Nhưng nếu đoán được Chương Sinh Nhất gạt người thì ngươi còn chạy tới đây làm gì?”
“Lão nhất định sẽ gạt người, nhưng người chết trên tay lão thì không.

Nếu chúng ta không đi một chuyến thì sao có thể tìm ra chân tướng? Một khi không tìm ra chân tướng thì Triệu Tử Mại sẽ……”
Nàng nói tới đây thì lộ vẻ sầu khổ, cái này thật không giống một Mục Tiểu Ngọ chưa từng biết tới phiền não là gì.

Mục què thấy thế trong lòng cũng đoán được đôi chút, tròng mắt ông ta xoay chuyển, nghiêng đầu hỏi, “Nha đầu, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không? Trước kia ngươi không giống thế này, lúc nào ngươi cũng nói cái gì mà ‘ngóc đầu đối mặt nguy hiểm là tác phong của kẻ mãng phu’.

Vì thế vừa ngửi được mùi nguy hiểm ngươi lập tức cong chân chạy nhanh hơn bất kỳ ai.

Thế mà hiện tại ngươi lại chủ động đón khó khăn là vì sao? Còn nữa,” ông ta chẹp chẹp, “Ngươi, có phải ngươi quá để tâm tới tên nhóc Triệu Tử Mại kia không? Ngươi đâu có quan tâm tới ta và cha ngươi như thế.”
“Thấy hắn khổ sở và sợ hãi lòng ta như bị đao xẻo, đau thật sự vì thế ta luôn muốn giúp hắn một tay như thế bản thân ta cũng thấy tốt hơn một chút.” Mục Tiểu Ngọ hoàn toàn không hiểu che giấu là gì, huống hồ nàng vẫn không rõ vì sao bản thân sẽ đau xót khổ sở theo Triệu Tử Mại.


Nàng càng không hiểu loại tự nguyện này có liên quan gì tới bốn chữ “Tình đậu sơ khai” nên cũng chẳng cố kỵ gì khi nói với Mục què.
Mục què lại lập tức nói thầm trong lòng: Xem ra nha đầu này có chút tình cảm với Triệu Tử Mại rồi, mà như thế thì không dễ làm cho lắm.

Ngày thường tuy ông ta không nói nhưng với kinh nghiệm nhìn đời của mình thì ông ta thấy rõ người Triệu Tử Mại tâm tâm niệm niệm không phải Mục Tiểu Ngọ.

Đương nhiên cũng không phải Tang.

(Hãy đọc thử truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Nó mà hắn nhắc tới chỉ là một linh hồn, một người ngẫu nhiên hợp lại trong chớp mắt mà thôi.

Hiện tại Tang và nàng đã tách ra, cái ngẫu nhiên kia chú định trở thành một đoạn ký ức, trở thành một người vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
“Tiểu tử này thật là, tốt nhất hắn đừng có coi Tiểu Ngọ thành nó, nếu không chẳng phải sẽ chậm trễ cháu gái của ta sao?” Mục què quyết định sau khi chuyện này giải quyết xong ông ta sẽ tìm Triệu Tử Mại nói chuyện, đỡ cho tương lai xảy ra chút chuyện không thể vãn hồi sẽ khiến Tiểu Ngọ chịu khổ lớn.
Trong đầu đang nghĩ miên man chợt ông ta nghe Mục Tiểu Ngọ “Ai” một tiếng sau đó vươn một ngón tay chỉ về phía trước, “Chương Sinh Nhất nói không sai, hiện tại là lúc đổi gác, không ai trông coi.

Lão đầu nhi, việc này không thể chậm trễ, chúng ta nhanh theo cửa nách đi vào thôi.”
***
Hai người không đi tới Phong Nhã Trai vì chỗ kia có trọng binh canh gác từ khi xảy ra án mạng, dù bọn họ muốn vào cũng không được.

Thế nên ngay từ đầu bọn họ đã định sẵn mục tiêu là một nơi khác — nhà kho.

Không phải nơi để đồ trân bảo mà là một sân viện bày đồ cũ.

Tin tức mà tai mắt của Chương Sinh Nhất mang tới thì bình hoa màu xanh có hình chim muông kia đã bị dọn vào nhà kho và tạm thời phong ấn.

Người phụ trách trông coi nhà kho không phải Ngự Lâm Quân mà là mấy thái giám.

Mua chuộc mấy kẻ này với Chương Sinh Nhất quả là chuyện dễ dàng nên lúc Mục Tiểu Ngọ và Mục què từ cửa nách tiến vào thì chẳng cần tốn công sức gì đã thẳng tiến tới nhà kho.
Đó là một góc yên lặng nhất trong lâm viên, đám thái giám trông cửa uống rượu hoa quế tốt nhất mà Chương Sinh Nhất mang tới và đã sớm say bất tỉnh, hiện tại trong cả sân lớn chỉ có ông cháu nhà họ Mục.
Cái bình kia được bày trong một gian phòng cách cửa gần nhất.

Mục Tiểu Ngọ nương ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ và thấy hoa văn rực rỡ của nó.

Sau đó nàng đốt mồi lửa và cùng Mục què đi qua.
Hoa văn sinh động tinh tế, màu sắc đậm nhạt thích hợp, cả cái bình hoa chìm trong ánh trăng và ánh lửa giống một mỹ nhân khiến ánh mắt người ta lưu luyến.

Bọn họ cảm thấy dù thế nào cũng phải nhìn thấy cái gì từ trên người nó mới có thể cam tâm tình nguyện buông tay thản nhiên rời đi.
“Thật là đẹp.” Mục què là kẻ thô lỗ nên sau khi nhìn một lát rốt cuộc cũng chỉ thốt ra được một câu khen tầm thường này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui