Đàm Chấn Anh rất ít khi đề cập tới lập trường và chủ trương của mình trước mặt người khác nhưng quyết tâm của lão khi phản đối tây học lại kiên định hơn đám người hở tí là nói kia.
Đồng thời lão lại cũng là người có thể hiểu đạo lý trong đám lão hủ bảo thủ kia.
Tuy lão bướng bỉnh nhưng không phải kẻ gàn dở, càng không vì mặt mũi mà đi tới cuối cùng.
Một khi nhận ra bản thân đi nhầm đường lão sẽ quay đầu lại.
Lão chỉ thiếu một cơ hội thay đổi.
Triệu Văn An biết điểm này nên mới đưa cuốn album kia cho lão.
Mỗi một tấm ảnh trong này là những hiểu biết ông ta có được khi ở nước ngoài: Dệt, luyện kim, kênh đào, đường sắt, máy hơi nước, máy bằng kim loại, càng đừng nói tới những nhà xưởng công nghiệp và quân sự san sát, ngày đêm không ngừng chế tạo ra súng máy, pháo và tàu chiến bọc thép.
“Đàm huynh nói bọn họ là những kẻ dã man, ngươi nói không hề sai.
Nhưng chính những kẻ dã man này lại tin tưởng con người trời sinh phải coi việc theo đuổi tài phú là quan trọng nhất, tất cả những thứ khác đều chỉ là hư ảo không đáng nhắc tới.
Ta cũng từng cực kỳ hận sự thực dụng và vô lễ của bọn họ, nhưng hiện tại nghĩ lại ta cảm thấy cái chúng ta còn thiếu chính là sự ngang ngược và dã tâm này.”
Nói xong lời này Triệu Văn An khép cuốn album lại và hít sâu một hơi mới chậm rãi nói, “Nhưng chẳng còn kịp nữa rồi.
Ngươi vẫn luôn tức giận mà phấn đấu, cố gắng đạt được thành tựu nhưng kinh đô và vùng lân cận mà Thuận Thiên Phủ do ngươi đứng đầu quản lý có bộ dạng gì? Lòng người cực ác, chuyện đốt nhà đánh người thường xuyên xảy ra.
Hiệu buôn và khất cái nhung nhúc, thậm phụ nữ còn không thèm mặc quần mà để lộ da thịt, dân chúng thì nghèo khổ.
Đây nhất định là thứ ngươi không muốn nhìn thấy nhất đúng không? Ta nghĩ hẳn ngươi đã dùng mọi cách, thậm chí hàng đêm trằn trọc không ngủ được nhưng kết quả vẫn không theo ý muốn.”
Ông ta buồn bã cười hỏi, “Đã làm hết sức nhưng lại bại bởi thiên mệnh.
Mấy năm nay hẳn ngươi cũng không được như ý đúng không?”
Mỗi một lời này đều giống như chính miệng Đàm Chấn Anh nói ra vậy.
Nếu không phải Triệu Tử Mại luôn ở bên ngoài phá án thì lão sẽ thực sự cho rằng tên tiểu tử kia chính là thám tử Triệu Văn An đặt bên cạnh lão để dò xét hết những suy nghĩ trong lòng lão.
Nhưng lão biết sự thật không phải như thế, sự thật là Triệu Văn An đã sớm nhìn thấu lão.
Ông ta cũng đã sớm nhìn rõ thế đạo vẩn đục này.
Hai người giống nhau, đều muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng dù ngày đêm làm lụng vất vả cũng chẳng thể ngăn được tông miếu ngã đổ, quốc gia suy vong.
Mảnh đất này mang theo hy vọng của bọn họ nhưng cuối cùng bệnh tình đã nguy kịch, khó có thể có thuốc chữa.
“Nếu đã nhìn thấy kết cục thì vì sao còn phải…… phải mạo hiểm lớn như thế để làm việc này? Từ xưa người mở đường cải cách đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Triệu Văn An, ngươi cũng biết sau lưng có bao nhiêu người đang bàn tán, lại có bao nhiêu người muốn cái mệnh của ngươi, dù…… Mặc dù hôm nay ngươi tiêu diệt ta thì chính ngươi cũng biết những kẻ đứng phía sau thêm mắm thêm muối vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Thậm chí trăm năm sau nằm trong quan tài rồi ngươi cũng sẽ bị người ta chọc cột sống mà chửi rủa đó.”
Giọng của Đàm Chấn Anh rõ ràng không còn hung hăng nữa, bên trong thậm chí còn có chút thương hại đối với người có suy nghĩ giống mình.
Lão nhìn về phía Triệu Văn An, cỗ bướng bỉnh bị thời gian đúc thành đã sụp đổ.
Hồ đồ là chuyện cả đời nhưng thanh tỉnh thường sẽ chỉ trong nháy mắt.
Triệu Văn An nhìn rõ lão, không chút nể tình xua tan đám xương mù vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh lão bấy lâu nay.
Kỳ thật rất nhiều năm trước sư phụ cũng từng nói như thế này.
Chẳng qua lão luôn cảm thấy còn có đường sống nên chưa thực sự chấp nhận hiện thực.
Có điều hôm nay nghe “đối thủ” nhiều năm nói ra hiện thực ấy thì lão bỗng thấy nhẹ nhàng.
Đây là thứ nhẹ nhõm đã vài thập niên lão chẳng có được.
Thật sự đã tới lúc buông tay rồi.
Con đường này vừa dài lại gian nan, mà lão còn đi nhầm hướng nữa chứ.
Nhưng có một việc lão còn chưa nghĩ cẩn thận, nếu hỏi được rõ ràng thì dù chết lão cũng an tâm.
“Ngươi muốn ta từ bỏ vậy vì sao chính ngươi lại muốn làm cu li chống đỡ?” Lão lại hỏi một câu bởi vì vừa rồi lão không chờ được đáp án thì Triệu Văn An đã cố ý lảng tránh.
Lão nhận ra được nhưng nếu lúc này không ép hỏi thì làm gì còn cơ hội nữa.
“Dù sao cũng phải có người làm.” Lúc mấy lời này vang lên thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân rào rào, trong đám cỏ cây bên ngoài còn như ẩn hiện mấy bóng dáng màu vàng.
(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Người tới rất nhiều, Đàm Chấn Anh là nghịch thần hành thích vua nên đương nhiên cần nhiều người vây bắt.
Có điều ba người trong phòng chẳng ai động đậy, thậm chí bọn họ còn chẳng thèm liếc mắt ra ngoài nhìn cái nào.
Thứ cất giấu trong lòng họ quan trọng hơn tất cả những thứ bên ngoài.
“Luôn phải có người làm, có thể kéo dài một chút thì một chút, có thể chắn được bao lâu thì cố làm.
Ta cược bộ xương già này che chở nó vài thập niên, như vậy cuộc đời này cũng chẳng còn gì phải hối hận.”
Đây tuyệt đối không phải những lời Triệu Văn An thường nói.
Ở trên triều đình ông ta luôn chỉ trích đám người phản đối và cổ hủ khiến người ta không còn sức phản kháng.
Những người ủng hộ ông ta cũng vì thế mà tin tưởng hơn gấp trăm lần và kiên định đi theo ông ta.
Nhưng hôm nay chính tai nghe thấy lời bất đắc dĩ của ông ta thì lần đầu tiên Đàm Chấn Anh cảm thấy lòng mình rung lên không kềm chế được.
Cửa phía sau bị đẩy ra, thị vệ đại nội vọt vào vây lấy Đàm Chấn Anh, ngăn cách lão và Triệu Văn An.
Nhưng xuyên qua bóng người rậm rạp ánh mắt hai người vẫn đối diện nhau.
Đàm Chấn Anh chắp tay lạy một cái, ánh mắt như lửa, “Triệu đại nhân, Đàm mỗ hôm nay đi trước một bước, con đường phía sau của ngươi còn xa và khó đi hơn ta nhiều.
Ngươi tự bảo trọng, Đàm mỗ cảm tạ tại đây.” Dứt lời đôi mắt lão chuyển một cái, nhìn đám thị vệ đại nội đang vây quanh mình, “Các ngươi đều nghe rõ đây, bến tàu Vĩnh Xuyên là do Đàm Chấn Anh ta phóng hỏa đốt, không liên quan gì tới Triệu đại nhân hết.”
Dứt lời lão bỗng nâng tay phải lên, trước khi đám thị vệ kịp phản ứng lại thì lão đã tàn nhẫn chụp lấy chính cổ mình.
“Răng rắc” một tiếng, cái cổ cả đời ngẩng cao kia cứ thế bị bẻ gãy.
***
Ngày đưa tang hoàng đế toàn bộ hoàng thất và quan lại đều tham dự.
Đám người cầm cờ đi đầu, đội danh dự mang theo binh khí bằng giấy trải dài phía sau.
Đoàn người cực kỳ đồ sộ.
Một cỗ quan tài thật lớn được 128 người nâng ra từ Thần Võ Môn, đi qua cầu Kinh Bắc thẳng tới cửa đông tiến vào Song Sơn Dục Huệ Lăng.
Hai bên quan tài có một đôi hoàng kỳ mấy năm chưa thấy ánh mặt trời, chúng theo gió phiêu đãng mà bay phần phật.
Phía sau quan tài là binh lính Bát Kỳ được võ trang, cuối cùng là hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan.
Tất cả kéo dài vài dặm, cực kỳ uy phong.
Nhưng cái uy phong này là để người khác xem, còn cỗ xác chết bị cổ trùng hút khô trong quan tài kia thì chẳng hề cảm nhận được chút uy phong nào.
Nói đúng hơn thì nếu hắn có thể cảm nhận được cái gì đó vậy hẳn cũng là hai ánh mắt đang phiêu đãng phía trên quan tài.
Hai ngày trước Vân Sơ đã treo cổ trên xà nhà của tẩm cung.
Nàng chẳng để lại lời nào, nhưng linh hồn nàng sẽ vĩnh viễn rong chơi làm bạn với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...