Theo lời Tang thì đường mòn trong ruộng lúa quá nhỏ, hai người đều không muốn ngã xuống nên chỉ có thể ôm lấy nhau.
Tang ôm lấy eo Triệu Tử Mại, ngón tay cắm vào đai lưng bên hông hắn, hai người dán sát.
Một tay khác của nó vung về phía ruộng lúa bên này rồi lại bên kia, mãi tới khi lửa trong bàn tay nó bốc cháy khắp ruộng lúa.
Khói đặc cuồn cuộn xông thẳng lên trời khiến không trung vốn đen đặc nay càng thêm dày nặng.
Nó làm việc cực kỳ nghiêm túc, bởi vì bù nhìn kia dù ngã vào trong ruộng nhưng không thấy bị thiêu hủy, nó sợ hắn lại thình lình vọt ra đánh bọn họ bất ngờ.
Huống chi, hiện tại bọn họ bị ngàn vạn cổ trùng vây quanh, vạn nhất có một con lọt lưới thì nó không sao nhưng thân thể phàm tục của Triệu Tử Mại ắt sẽ không chịu nổi.
Có điều cái kẻ được nó ôm lại đang để tâm hồn bay lên chín tầng mây.
Tóc của nó cọ lên cằm hắn hơi ngứa nhưng xa không bằng rung động xôn xao trong lòng.
Triệu Tử Mại quả thực thấy ghét chính mình, vì sao trong lúc nguy cấp thế này hắn lại nghĩ toàn chuyện lung tung rối loạn nhỉ.
Nhưng nó ôm hắn chặt như thế thì dù là hòa thượng cũng chưa chắc đã có thể giữ tâm bất động.
Hơn nữa nó còn là người hắn nhớ mãi không quên, nằm mộng cũng thấy.
“Bất cứ giá nào.”
Triệu Tử Mại nhắm mắt lại và cố trấn định tâm tình, tay vươn ra ôm lấy eo nó.
Nhưng còn chưa đụng vào quần áo nó hắn lại thở dài ngượng ngùng buông hai tay ra.
Cho dù ở nước ngoài hắn thấy nhiều nam nữ ôm vai và kề môi hôn nhau nhưng ở trước mặt nó thì hắn vẫn không dám lỗ mãng.
Làm sao dám chứ? Muốn mệnh đó.
Trong lúc tâm tình lung lay thì nơi xa bỗng truyền đến vài tiếng kêu to nhưng vì lửa cháy quá lớn nên lúc truyền tới tai họ tiếng kêu kia đã thấp gần như không thể nghe thấy.
Có điều Triệu Tử Mại vẫn nhạy bén nghe được.
Hắn ngẩng đầu thấy một bóng người đứng bên ruộng lúa đang nỗ lực vẫy tay với hai người.
***
“Các ngươi đốt ruộng lúa này ư?” Một ông lão bộ dạng nhà nông nhìn ngọn lửa tanh tách trước mặt rồi lại nhìn hai người và đánh giá vài lượt.
“Đúng vậy.” Tang lãnh đạm nói ra một câu này.
“Sao có thể?” Lão nhân không nhịn được mà bật cười, ngón tay chỉ vài cái về phía ruộng lúa sau đó đột nhiên thu lại tươi cười và đờ đẫn nhìn hai người bọn họ giống như đang nhìn một thứ quái dị, “Sao có thể? Rơm rạ này có yêu ma, không biết đã hại chết bao nhiêu người, nhổ không sạch, đốt không xong…..”
Tang cười sâu kín nhạo báng, “Nó đúng là quái vật nhưng ta là người chuyên bắt quái vật.”
Ông lão nuốt một ngụm nước miếng, mí mắt chớp vài cái sau đó lại nhìn ruộng lúa và cười gượng nói, “Sớm biết có một ngày thế này thì chúng ta cũng chẳng cần phải rời xa quê hương đi tới nơi khác.”
“Ông lão, ngươi có biết chủ nhân của ngôi nhà này không?” Triệu Tử Mại tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt hoảng loạn của ông lão kia.
Nghe thấy lời này ông lão kia bỗng luống cuống, đầu hơi ngẩng lên nhưng mãi không động, giống như đang chìm vào ký ức khủng bố nào đó.
“Cả nhà bọn họ đều là quái vật, Tiểu Lục là quái dị nhất.
Đứa nhỏ kia không chỉ biết tà môn ma đạo, âm dương bí thuật mà còn biến cha mẹ mình thành người bù nhìn.
Vừa rồi các ngươi nhìn thấy hai con quái vật đúng không? Ban ngày bọn chúng sẽ ngồi ngay ngắn ở trong nhà bất động, đến buổi tối là đi ra ăn người…… Một mảnh ruộng lúa này đều là của bọn họ, nhưng ruộng này trước nay không ra lương thực mà đều mọc ra sâu……”
“Sau này Tiểu Lục đi đâu?”
“Đứa nhỏ kia tuy xuất thân thấp nhưng kỳ thực không nhỏ hơn ta mấy tuổi.
Hắn âm tà, nhưng đầu óc thực sự tốt, nghe nói còn thi đậu cử nhân và làm quan ở kinh thành…… Lúc hắn còn nhỏ chúng ta đều sợ hắn, chẳng ai dám chơi cùng nhưng,” nói tới đây ông lão lại nhìn Triệu Tử Mại và Tang đầy thâm ý sau đó run giọng cười nói, “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hôm nay coi như ta đã chứng kiến hóa ra còn có người có thể đối phó được với hắn.
Các ngươi không chỉ đốt ruộng lúa của hắn, mà còn dám ở trên cánh đồng làm cái chuyện…… cẩu thả kia…… đúng là ta được mở rộng tầm mắt……”
Triệu Tử Mại: “……”
***
Lúc này ở trên đại điện, Cung Minh Châu nhiều ngày chưa thượng triều nay lại ôm một quyển tấu chương bước ra khỏi đám đại thần đi tới trước long ỷ trống không và quỳ xuống trước cái người ngồi sau rèm che.
“Quân cơ kiêm tổng lý đại thần Triệu Văn An vì lợi của bản thân mà mưu hại trọng thần và thân tín trong triều.
(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Thần ăn bổng lộc triều đình nên không sợ hãi nhân nhượng dòng dõi cường thịnh của Triệu Văn An.
Nay thần dâng tấu kính mong Thái Hậu ra lệnh điều tra thật kỹ chuyện này.”
Giọng ông ta như chuông lớn, không hề giống người bệnh lâu ngày nằm trên giường mới hồi phục.
“Cung đại nhân, ngươi dâng tấu chương này là muốn buộc tội Triệu Văn An sao?” Người phía sau màn che hỏi một câu.
“Đúng vậy.”
Lúc lời này phun ra khỏi miệng Cung Minh Châu thì trong điện tức khắc vang lên tiếng nói nhỏ, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng là cãi cọ ầm ĩ.
“Triệu đại nhân là trọng thần quốc gia, sao có thể tùy ý buộc tội?”
“Làm một thần tử phải tuân thủ bổn phận, sao nào, những người khác đều có thể động tới nhưng cố tình Triệu Văn An lại ở vị trí mà người khác động cũng không được sao?”
“Mấy vụ án kia còn chưa có kết luận, hiện tại buộc tội Triệu đại nhân chẳng phải lấy cái tội ‘có lẽ có’ để lên án hiền thần sao? Như thế không biết sẽ khiến bao nhiêu đại thần trung quân ái quốc cảm thấy bị tổn thương.”
Cung Minh Châu ngẩng đầu từ giữa hai cánh tay, ánh mắt nhìn ra xa nói, “Thần buộc tội Triệu đại nhân không phải vì mấy vụ án này.
Sáng nay thần thu được một bức thư từ Ôn Châu gửi tới.
Trong thư nói triều đình hao phí nhiều tiền của xây dựng Cục tàu thủy ở bến tàu Vĩnh Xuyên nhưng chỉ trong một đêm lại bị một ngọn lửa đốt sạch.”
Lời này vừa nói ra thì mọi bình luận bốn phía đều dừng.
Bến tàu Vĩnh Xuyên là công trình lớn nhất của Cục tàu thủy.
Trước khi Cục tàu thủy ra đời nơi này đã bắt đầu được sửa chữa.
Đây là bến tàu đầu tiên của cả nước, có cầu tàu bằng sắt để phục vụ tàu thủy cỡ lớn ngừng lại bốc dỡ hàng hóa.
Bến tàu Vĩnh Xuyên dựa vào Âu Giang và Ninh Giang để xây, là nơi tập kết hàng cực lớn của Chu Sơn và Thượng Hải khi tiến hành mậu dịch trao đổi với nước ngoài.
Đây là công trình mà Triệu Văn An thử làm trước khi thành lập Cục tàu thủy.
“Công trình này tốn cả trăm vạn lượng bạc trắng, nay bị lửa thiêu một phen đã gần như chẳng còn gì.
Vậy Triệu đại nhân còn có thể ngồi ổn ở vị trí Quân cơ kiêm tổng lý đại thần nữa sao?” Cung Minh Châu càng cao giọng hơn, nhưng chẳng ai dám phản bác ông ta, đến cả người ngồi sau rèm cũng thế.
Chuyện giết người nhỏ, nhưng chuyện bến tàu thì quá lớn, luôn phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm.
Mà người đó ngoài Triệu Văn An thì trên triều chẳng ai gánh được.
“Thái Hậu nương nương, không hay rồi, Hoàng Hậu nương nương nàng…… nàng……”
Không khi yên tĩnh đột nhiên bị một tiếng thét to phá vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...