Hưởng Tang


Giang Tân bị hắn vạch trần tâm sự thì lập tức kinh hãi, tròng mắt xoay mấy vòng mới hạ giọng nói, “Đại nhân, việc này tuyệt đối không thể nói với người khác được, nếu cha tiểu nhân biết thì ông ấy sẽ mất hết mặt mũi.”
Triệu Tử Mại thấy hắn thấp thỏm lo âu thì vội an ủi, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho ai, nhưng ngươi tài hoa hơn người, cần gì phải giấu diếm?”
Giang Tân vò đầu, cười khổ hai tiếng và nói, “Việc này nói ra thì dài, nhưng đại nhân, phiền ngài đưa chồng tranh tết này cho Trương công công.

Tiểu nhân không dám nhờ người khác, nhưng nếu đưa cho ngài thì tiểu nhân yên tâm.”
Triệu Tử Mại hơi nghi hoặc, “Ngươi không ở đây chờ ông ta sao? Nếu chuyện này thuận lợi thì sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ khởi hành, chúng ta cũng đi theo luôn.”
“Hôm nay tiểu nhân muốn tới họa viện, cũng đã xin chưởng quầy nghỉ rồi,” Giang Tân vừa nói vừa nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài và thấy nắng mai đã nhạt đi, một vầng thái dương màu đỏ nảy lên ở phía đông.

Hắn vội vàng đi ra ngoài, miệng vẫn nói với Triệu Tử Mại, “Đại nhân, tiểu nhân quả thực vội vàng, chuyện tranh tết phải làm phiền ngài rồi.”
***
Một ngày này Giang Tân đều thấy lòng mình bồn chồn, không biết vì giấc mộng quái dị đêm qua hay vì phải vẽ tranh suốt đêm mà cả người hắn mệt mỏi quá mức.
Đám họa sư của họa viện thấy tinh thần hắn uể oải, vẽ cũng không bằng bình thường thì sôi nổi thò qua hỏi hắn làm sao vậy.

Giang Tân nhớ tới giấc mộng tối qua thế là hỏi một vị họa sư tuổi lớn nhất trong đó, “Tiên sinh, ngài kiến thức rộng rãi, học trò có chút chuyện muốn hỏi ngài.


Vào năm kia con và phụ thân tới Dương Châu có tới thăm một cửa hàng và gặp một bức tranh tết.

Người trong bức vẽ là một bà lão tuổi đã cao, nhưng trang điểm lại giống một tiểu cô nương, mặc quần áo hoa, trên đầu chải tóc hai bên……”
Ai biết hắn còn chưa dứt lời họa sư già đã cười nói, “Tranh tết cũng không phải cái gì khó lường, khi ta còn nhỏ cũng từng thấy.

Đúng rồi, ta vốn là người Dương Châu, con hỏi ta là đúng rồi đó.”
Giang Tân ném bút vẽ xuống và mừng rỡ ngẩng đầu hỏi, “Tiên sinh, vậy bà lão kia là thần thánh phương nào?”
Họa sư già cười nói, “Thần tiên thì cũng không phải, nhưng nếu không có bà ấy thì mấy ngày nữa con cũng chẳng có tiền mừng tuổi đâu.”
Giang Tân nhíu mày, “Đây là ý gì?”
Họa sư già vuốt râu giải thích, “Không có bà ấy thì còn ai ăn tết nữa?” Nói tới đây ông ấy đứng dậy chấp bút vẽ tùy tiện vài nét đã ra một con rắn dài, “Nhìn thấy con rắn này không? Nó chính là niên, là niên thú.”
Thời cổ trong biển có một con quái thú gọi là ‘niên’, nó có bộ dạng cực kỳ xấu xí, chiều cao ba trượng, miệng như chậu lớn, từ đầu tới chân toàn là vảy chổng ngược giống như một con rắn to.
Niên thú thích ăn người, nghe nói nó đặc biệt thích ăn đầu người, giống như chúng ta cắn hạt dẻ vậy, cắn giòn rụm một cái lại một cái.

(Hãy đọc thử Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Mỗi khi đến đêm tối không có ánh trăng là nó lại chui ra khỏi biển và ăn người.

Mỗi lần nó ăn đều quét sạch cả một nhà, người lớn hay trẻ nhỏ và cả súc vật đều không thoát, cũng chẳng còn thứ gì sống.
Mọi người cực kỳ sợ hãi con hung thú này thế nên vừa tới đêm tối không trăng là mọi nhà đều đóng chặt cửa, cẩn thận tránh không trở thành đồ ăn trong bụng nó.

Thậm chí vì tránh né sự quấy nhiễu của nó nên bọn họ còn mang cả gia đình trốn tránh ra ngoài, rời quê không dám trở về.
Nhưng niên thú hung ác vẫn xông vào nhà dân bắt người ăn khiến các thôn dân hoảng loạn và không biết phải làm sao.
Trong thôn có một bà lão hơn 70 tuổi, dưới gối không con lại ở goá nhiều năm.

Vì bà ta làm người lương thiện cho nên được hương thân quê nhà cực kỳ quan tâm.

Một ngày này bà ta thấy thôn dân lại vì chuyện niên thú mà lo lắng sốt ruột, bàn bạc muốn chuyển khỏi đây thế là mới đứng ra nói với mọi người: “Niên có thể ăn nhiều người như vậy là bởi vì mọi người đều sợ nó.

Nếu chúng ta đoàn kết lại, chuẩn bị tốt vũ khí thì chờ nó tới gần mọi người đồng lòng nhất định có thể tiêu diệt nó.”
Mọi người đều nói: “Đâu có dễ như ngài nói, chúng ta đã bị nó hành hạ nhiều năm, nếu có thể đối phó được thì sao không sớm dùng đi?”

Bà lão kia nghe thế thì vui vẻ cười nói, “Hôm qua ta mơ một giấc, trong đó có lão thần tiên nói với ta niên thú sợ nhất là ánh lửa và tiếng vang.

Ta trái lo phải nghĩ và thấy không bằng chúng ta ném thanh trúc vào chảo dầu nóng, chờ niên thú tới gần thì đốt lửa lên cho chúng nổ.

Những người khác thì gõ vang chiêng trống, nhân lúc nó chấn kinh sẽ chém chết nó, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Mọi người nghe nói có thần tiên chỉ điểm thì lập tức tin, nhưng bà lão kia lại nói tiếp, “Thần tiên nói tiếng động và ánh lửa là phần tiếp theo, muốn chiến thắng niên thú thì cần một thứ quan trọng nhất.”
Mọi người vội hỏi là cái gì thế là bà lão kia nghiêm mặt nói, “Phải đồng lòng, một mũi tên dễ gãy, 10 mũi tên khó bẻ, con yêu quái hoành hành ngàn năm kia chỉ có thể bị tiêu diệt khi vạn người đồng lòng.”
Mọi người nghe xong thì cực kỳ tán thành, lâp tức phân ra hành động, chuẩn bị mọi thứ chờ niên thú tới.
Một đêm nay đúng lúc vào đông trời giá rét, bầu trời không có ánh trăng, ngay cả ngôi sao cũng như sợ hãi mà trốn vào tầng mây đen.

Quả nhiên sau nửa đêm niên thú lại bò ra từ biển, mang theo gió tanh nơi ấy thổi tới thôn làng.

Nó nhìn quanh, nhắm chuẩn một hộ gia đình định xông vào, nhưng đúng lúc này bên cạnh chợt vang lên một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó chiêng trống vang lên, tựa sấm sét mãi không dứt.
Niên thú thấy bốn phương tám hướng có thôn dân giơ đuốc, vác gậy gỗ và đao.

Bọn họ lớn tiếng gào lên và vọt về phía nó, trong mắt mỗi người là ngọn lửa báo thù thiêu đốt, giống như rừng lửa.

Nhưng tuy nó bị chấn kinh lại vẫn kiêu ngạo.

Hơn nữa những người này ngày thường thấy nó là hồn vía lên mây nên nó không để bọn họ có cơ hội ở trước mặt nó cuồng vọng.


Lúc này nó vung đuôi, lập tức quét về đám người, lại mở cái miệng to như chậu máu ra nhắm ngay người đầu tiên mà cắn xuống.
Thấy người kia nháy mắt đầu mình hai nơi thế là các thôn dân bị dọa ngây người, sau một tiếng kinh hô khí thế của bọn họ tức khắc yếu đi nhiều.

Thậm chí còn có kẻ ném cả cây đuốc đi mà chạy nhưng lại bị niên thú cắn một ngụm chết tươi.
Tình thế đột ngột thay đổi, một bên là một con hung thú người cao ba trượng đang thẹn quá thành giận mà tấn công xung quanh, một bên là đám thôn dân đã hoàn toàn kinh hoảng.

Không có phòng vệ nên mắt thấy đám thôn dân sắp mất mạng tới nơi.
Đúng lúc ngập tràn nguy ngập này thì một bà lão đi ra từ phía sau, trong tay bà ta không có vũ khí, chỉ có một cây gậy chống để đi đường.
“Con giun già khốn kiếp kia, ngươi làm nhiều việc ác sớm đã chọc Thiên Đình tức giận.

Hôm nay chính là ngày ngươi nhận lấy cái chết.” Giọng bà lão tuy già nua nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh không thể bỏ qua.

Bà ta nhìn thẳng con xà quái, không hề sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui