Những gì xảy ra sau đó Lâm Tụng Nghiêu không nhớ rõ lắm.
Hắn chỉ biết mình đã gọi mẹ và Trần Viễn bao nhiêu lần, nhưng cả người hắn mềm oặt, đầu óc ong ong, giống như có vô số ong mật đang vo ve ầm ĩ trong đó.
Hắn bị một tiếng “Đông” vang lên đánh thức.
Tiếng động này rất quen thuộc, mỗi ngày hắn đều bị tiếng “thùng thùng” này đánh thức.
Đó là tiếng mẹ hắn băm xương cốt, bà ấy làm mì phải dùng xương làm canh cho nên mỗi ngày trời chưa sáng bà ấy đã dậy nấu một ngồi canh xương dê.
Hắn đã thấy con dao chặt xương kia, chuôi dao thô to, lưỡi rộng mà sắc, cực kỳ có sức nặng.
Hắn cũng từng tự mình thử cầm nhưng chỉ thấy nặng trĩu, càng đừng nói tới việc vung nó lên chặt đứt xương cốt.
Vì thế hắn rất bội phục mẹ mình, một nữ nhân như bà nếu không phải bị cuộc sống bức bách thì sao có thể tích tụ được sức mạnh như một nam nhân mà vung đao chặt xương thuần thục như thế.
Nhưng lúc này là nạn đói, đã nửa tháng đồ tể chưa đưa thịt tới, vậy mẹ hắn đang dùng dao chém cái gì thế?
Lâm Tụng Nghiêu đã sớm nghĩ tới nhưng không muốn thừa nhận.
Mãi tới khi cửa phòng mở, mẹ hắn mang theo một cái thùng lớn từ bên trong ra hắn mới “Oa” mà phun một ngụm.
Hắn nôn thốc nôn tháo, thân thể run như sắp rụng từng mảnh.
“Ngươi giết hắn…… Ngươi giết Trần Viễn……”
Những lọn tóc rối trên trán mẹ hắn che khuất toàn bộ đôi mắt bà ta, nửa dưới khuôn mặt có vài giọt máu, không nhiều lắm nhưng lại bị làn da trắng bệch làm nền nên càng thêm đột ngột.
Lâm Tụng Nghiêu cảm thấy người kia, đôi mắt giấu sau nhúm tóc rối kia không phải những gì hắn quen biết.
Bà ấy vốn là chỗ dựa của hắn, là mọi thứ hắn bám víu vào trong cuộc sống này, cũng là tương lai hắn muốn nỗ lực xây dựng.
Nhưng vào giờ khắc này mọi thứ đều đổ sụp, người trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ lớp ngụy trang, biến thành một tên đồ tể đi ra từ địa phủ.
Bên trên thùng gỗ che một khối vải trắng, vải rũ xuống khiến hắn có thể nhìn ra hình dạng xương cốt phía bên dưới.
Nhòn nhọn, là đầu ngón tay…… là đầu ngón tay…… đầu ngón tay của Trần Viễn rất nhỏ, khớp xương không rõ ràng, giống nữ hài tử.
“Ngươi giết hắn…… Ngươi giết hắn……”
Lâm Tụng Nghiêu giống như điên rồi, hắn dùng hết sức lực chẳng còn thừa bao nhiêu của mình để nhào lên nhưng lại bị bà nội bưng kín miệng.
“Đừng kêu, hài tử, đừng kêu, ngoan…… Hắn đã chết thì chúng ta mới có thể sống sót, mẹ ngươi, nàng cũng bất đắc dĩ.”
Trên bàn tay già tới nhăn nheo của bà nội có mùi cây thuốc lá, vì thế mãi cho tới giờ chỉ cần hắn ngửi thấy mùi kia là đều buồn nôn.
“Đừng kêu, người đã chết rồi, nếu người nhà hắn nghe thấy thì không tốt đâu……”
Khi nói chuyện mẹ hắn đã mang cái thùng đi ra cửa, một tia chớp bổ xuống chiếu sáng bóng dáng của bà ta.
Một phụ nhân gầy yếu như vậy sao có thể chém Trần Viễn thành một thùng tàn cốt chứ?
Mẹ hắn không nhìn hắn một cái, giữa trời đất này giống như chỉ còn mình bà ta và đám dã quỷ bà ta nuôi.
Lâm Tụng Nghiêu bị bịt miệng thì hôn mê bất tỉnh, trước khi mắt khép lại hắn nhìn thấy mẹ mình vạch vải phủ thùng gỗ ra và ném một thứ gì đó đỏ máu ra ngoài cửa.
Thứ kia vừa rơi xuống con đường lát đá ướt nhẹp nước mưa đã biến mất.
Hắn biết đó là vì đám dã quỷ canh ngoài đó đang tranh nhau ăn.
***
“Hai người bọn họ nửa đêm qua đã đi rồi, lúc ấy gia uống say nên bọn tiểu nhân không đánh thức ngài.
Nghe nói bọn họ muốn tới Vô Cùng Các.
Nhưng hôm nay có người bên kia tới nói tối qua Lâm sư phụ mất tích, vị Triệu công tử kia thì không biết bị ai đánh vào đầu hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Mấy người đi cùng hắn đang nháo ở trong các.”
Lâm Tụng Nghiêu vừa nghe gã sai vặt bên người nói vừa luống cuống tay chân mặc quần áo.
Mấy nha hoàn tới hầu hạ nhưng đều bị hắn đẩy ra.
Vừa rồi ở trong mộng hắn lại thấy Trần Viễn, người kia vẫn mang bộ dạng khi còn nhỏ, trắng nõn tuấn tú, nụ cười đạm mạc lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Hắn đơn thuần như bầu trời cao trong xanh bên ngoài cửa sổ.
“Phát hiện ra lúc nào?” Hắn vội vàng dò hỏi gã sai vặt đứng ở cạnh giường.
“Sáng nay, bọn họ phát hiện ra Triệu công tử nằm ngất ở giếng trời, sau đó Lâm sư phụ không tới làm việc.
Có người tới chỗ ông ấy tìm mới phát hiện không thấy người đâu.
Nhưng hiện tại không ai biết tối hôm qua Lâm sư phụ cùng Triệu công tử tới trong các, càng không ai biết vì sao nửa đêm bọn họ còn tới đó làm gì.
Chuyện này chỉ có chúng ta biết.” Gã sai vặt bẩm báo đúng sự thật.
Đang nói thì cửa phòng vang “Leng keng” và bị đẩy ra.
Người Lâm Tụng Nghiêu không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện ở cửa, ánh nắng chiếu ngược sau lưng bà ta kéo một cái bóng dài ra phía trước.
“Đều đi ra ngoài đi.” Dì Vinh mặt không biểu tình lướt nhìn vài người trong phòng, trong ánh mắt có thứ gì đó không ai hiểu, “Đừng quên mang mấy thứ dơ bẩn của các ngươi cùng ra ngoài đi.”
Bà ta nói một câu này sau đó chỉ chỉ cái khăn tay màu xanh lá mạ đầy tục khí ở trên giường.
Một nha hoàn sợ tới mức vội cầm chặt cái khăn và đi theo vài người khác đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn dì Vinh và Lâm Tụng Nghiêu.
Hai người nhìn nhau, thần thái trên mặt đều ngoan tuyệt.
“Ta biết ngay là ngươi,” dì Vinh tiến gần con mình hơn sau đó bà ta nửa ngồi xổm xuống, trong mắt là ánh sáng sắc bén, “ngoài ta và ngươi không ai có thể ra lệnh cho Lâm sư phụ được.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hiện tại sự tình nháo lớn như thế ngươi đã thỏa mãn chưa? Ngươi có biết vị Triệu công tử kia là người nào không? Hiện tại hắn biến thành như vậy thì ngươi và ta, bao gồm cả Vô Cùng Các cũng không giữ nổi.”
Lâm Tụng Nghiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đã lộ tuổi già kia, những nếp nhăn hung ác trên đó cùng mấy viên răng vàng chói mắt đều khiến hắn thấy khó chịut, “Người không phải bà giết sao? Người không phải bà đánh bị thương ư? Thế nào, sợ à? Bà luyến tiếc vinh hoa phú quý này hay sợ bị người ta vạch trần, để mọi người đều biết Ngô Quế Vinh bà tay dính đầy máu?”
“Bang” một tiếng, mặt hắn bị tát một cái đau rát.
Lâm Tụng Nghiêu vuốt mặt, khóe miệng nhếch lên cười, “Tức hả? Nói đúng tâm sự của bà rồi hả? Mẹ, trước giờ bà đều ra vẻ tự tại và vui mừng, sao hôm nay lại lộ mặt thật rồi?”
Hắn vừa lòng nhìn gương mặt kia càng ngày càng bùng lửa giận.
Cả người hắn thả lỏng ngả về sau lười biếng dựa trên giường, tay tùy tiện cầm lấy một cái túi thơm đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi.
Nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy lửa giận trên mặt mẹ mình biến mất, sau đó thay bằng tươi cười đắc ý không khác gì hắn.
Trái tim hắn chợt trầm xuống.
“Ngươi cho rằng mình sạch sẽ à?” Dì Vinh cắn môi, nụ cười giống như khắc trên mặt bà ta, nồng đậm, cực kỳ khủng bố, “Đêm đó Trần Viễn tới tìm ngươi, nếu không phải thế thì hắn sẽ không chết.
Còn nữa,” bà ta hơi cúi người về phía trước, nắm lấy cằm Lâm Tụng Nghiêu bức hắn nhìn mình, “Bao nhiêu năm qua ngươi chưa bao giờ báo quan, thậm chí ngươi không dám về Tiền Khê trấn.
Biết vì sao không? Bởi vì ngươi là đồng lõa, là đồng lão giết chết Trần Viễn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...