Hưởng Tang


Mới vừa đi vào huyện nha của Mão thành mấy người Triệu Tử Mại đã nghe thấy tiếng rên rỉ mỏng manh truyền ra từ nội đường, bên trong còn có tiếng mắng cố tình đè thấp.
Đi vào bên trong Triệu Tử Mại thấy Ngô Nguyên Lễ cởi tất và giày, một chân đạp trên ghế dùng dầu hoa hồng bóp cổ chân.

Cổ chân hắn sưng một tảng lớn, xanh tím nhìn đã đau.
“Ngô đại nhân.” Triệu Tử Mại nhẹ giọng gọi.
Ngô Nguyên Lễ thình lình nhìn thấy mấy người Triệu Tử Mại đến thì hoảng sợ, vội bỏ chân xuống khập khiễng đi tới cắn răng khom người định hành lễ.
“Ngài ngồi đi.” Triệu Tử Mại nhìn Bảo Điền một cái thế là Bảo Điền nhanh chóng đi tới đỡ Ngô Nguyên Lễ ngồi xuống.
“Triệu đại nhân,” Ngô Nguyên Lễ lau mồ hôi trên trán, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc, “Hạ quan đang định tìm ngài, ai biết ngài lại tự mình tới đây.

Hạ quan đã dẫn người lật khắp con đường nhỏ nơi Từ đại nhân phải đi qua để về nhà nhưng vẫn không tìm được người.

Theo lời ngài dặn chúng ta cũng đã đi tra xét từng nhà nhưng thật sự không có người nào gặp Từ đại nhân, vậy phải làm sao đây?”
Triệu Tử Mại thấy quần áo hắn xộc xệch, cả người chật vật thì biết hắn mới từ ngoài về, mấy ngày nay chắc cũng ăn không ngon ngủ không yên cho nên cũng không hề trách móc nặng nề mà chỉ nói, “Ngô đại nhân, từ Nam Sơn hội quán đến Từ gia chỉ có một con đường sao?”
Ngô Nguyên Lễ lắc đầu, “Đường nhỏ đường to chúng ta đều đã tra, Từ đại nhân hẳn sẽ không lên Ai Lao Sơn rồi vòng qua ngọn núi đi xuống đâu.”

“Ai Lao Sơn?” Triệu Tử Mại nhíu mày, “Ta có đi qua chỗ đó, núi không cao, cũng không có cây, đều là đá……”
Ngô Nguyên Lễ nhanh chóng tiếp lời, “Cho nên mới nói ngọn núi trọc kia hiếm khi có người đi lên, Từ đại nhân uống rượu say sao có thể tới đó?”
“Nhưng……”
Triệu Tử Mại còn muốn nói gì đó thì Tang ở bên cạnh bỗng nhiên nhìn về phía cửa lớn của huyện nha miệng khẽ cười nói, “Phủ nha này đúng là náo nhiệt, lại có một đám người tới.”
Quả nhiên nó còn chưa dứt đã có tiếng khóc nháo vang lên.

Ngô Nguyên Lễ hiển nhiên cũng đã nghe thấy thế là hắn nhíu mày vỗ đùi, “Mỗi ngày đều tới nháo không dứt, đã nói rõ ràng rồi mà vẫn tới Trước khi phạm nhân vào ngục đã bị bệnh, sau lại chết trong ngục cũng không phải lỗi của quan phủ phải không? Bọn họ lại cả ngày nháo tới nháo đi là muốn lấy bạc của quan phủ sao?”
“Người nào chết thế?” Triệu Tử Mại hỏi một câu.
“Hồ Bỉnh,” Ngô Nguyên Lễ thở một hơi thật dài, “Chính là phạm nhân trong vụ án cuối cùng trước khi Từ đại nhân mất tích.

Triệu đại nhân, ngài nói gần nhất có phải ta đụng phải ôn thần hay không mà sự tình cứ liên tiếp tìm tới.”
Hắn còn chưa nói xong người nhà Hồ Bỉnh đã mang theo gia đinh đi vào.

Thấy Ngô Nguyên Lễ mọi người đều quỳ xuống, một đám nước mắt lưng tròng, miệng liên tiếp nói một từ “oan”.

Hồ Bỉnh bị oan, chết cũng oan, nên chuyện này bọn họ sẽ không bỏ qua, nhất định phải để quan phủ có cách nói.
Vốn dĩ Ngô Nguyên Lễ có vài phần sợ Triệu Tử Mại, hiện tại lại có một đám người tới kêu oan khiến hắn càng thêm hoang mang lo lắng.

Hắn chỉ có thể vừa trấn an cảm xúc những người kia vừa thi thoảng dùng mắt liếc Triệu Tử Mại, quan sát sắc mặt hắn, sợ hắn trình báo việc này lên trên.
“Vụ án của Hồ Bỉnh là Từ Xung Từ đại nhân tự mình điều tra sao có thể sai được? Từ đại nhân phát hiện tóc của Lý Dung trên con dao Hồ Bỉnh giấu ở dưới giường, hơn nữa Hồ Bỉnh cũng tự mình thừa nhận đêm đó hắn từng đâm Lý Dung.

Ngoài ra còn có bao nhiêu người nhìn thấy Lý Dung tới nhà các ngươi, nhân chứng vật chứng đều đủ thì không thể bởi vì Hồ Bỉnh chết trong ngục mà lật đổ cả vụ án được.”
Ngô Nguyên Lễ nói đống lời nói này xong thì người nhà họ Hồ lại thổn thức.

Có người nói Hồ Bỉnh đã say thành thế kia thì làm sao có thể làm ra hành vi giết người lột da.


Còn có người nói Lý Dung là kẻ ác, rất nhiều kẻ thù, là ai giết hắn còn khó mà nói.

Thậm chí có người còn cho rằng hành vi phạm tội mà chính miệng Hồ Bỉnh thừa nhận có khi chỉ là “một cơn ác mộng” của hắn chứ căn bản không phải thật.
Trên từng gương mặt đang vì Hồ Bỉnh mà kêu oan kia đều mang theo căm phẫn duy chỉ có một người là cực kỳ chói mắt.
Triệu Tử Mại nhìn hắn thật lâu và phát hiện lúc người khác đều khóc lóc thì hắn liều mạng cố nhỏ vài giọt nước mắt nhưng không được.

Hiện tại mọi người đều cao giọng kêu oan cho Hồ Bỉnh thì hắn lại ngây ra, ánh mắt mập mờ, không dám nhìn Ngô Nguyên Lễ cũng không dám nhìn Triệu Tử Mại.
Ngẫu nhiên có mấy lần chạm ánh mắt hắn đều nhanh chóng rời đi, giống như đôi mắt kia có thể bắn ra đao nhỏ vậy.
“Hắn là ai?” Triệu Tử Mại thấp giọng hỏi một nha dịch phía sau Ngô Nguyên Lễ.
“Gã sai vặt bên người Hồ Bỉnh, tên gọi là Hà Chu Toàn thì phải.”
Triệu Tử Mại nhìn thẳng Chu Toàn nhưng không lên tiếng.

Một lát sau sau khi người nhà họ Hồ đã chất vấn đến mệt mỏi, Ngô Nguyên Lễ cũng giải thích mệt mỏi hắn mới hỏi Chu Toàn một câu, “Đêm xảy ra sự việc ngươi ở đâu?”
“Đêm đó tiểu nhân ngủ sớm nên không nghe thấy gì, sáng tỉnh lại mới phát hiện thiếu gia nằm ngã trong viện, quần áo đều dính máu, bên cạnh còn có một con dao.

Tiểu nhân nhanh chóng đánh thức thiếu gia dậy, sau khi tỉnh lại ngài ấy giống như cực kỳ sợ hãi, dặn dò tiểu nhân không được nói gì sau đó tự mình mang con dao kia vào phòng.”
Giống như đã chuẩn bị câu trả lời này từ lâu nên Chu Toàn một hơi nói cực nhanh, không hề có ngắt nghỉ.


Nhưng động tác tay chân của hắn lại không bình thường, cả người run rẩy, đầu cũng cúi không dám nhìn ai.
“Đêm đó thiếu gia nhà các ngươi say như thế mà ngươi lại không ở bên cạnh hầu hạ ngược lại còn ngủ say một giấc tới tận hừng đông ư?” Triệu Tử Mại nhìn hắn và hỏi.
“Hôm đó tiểu nhân không thoải mái nên đã xin tổng quản nghỉ.” Đây vẫn là một câu trả lời cực nhanh, giống như hắn đã luyện tập vô số lần ở trong đầu.
“Con dao kia……”
“Là con dao thiếu gia mang theo người, ngài ấy thường ra ngoài vận chuyển dược liệu nên không bao giờ rời dao.”
Chu Toàn trả lời không chút sơ hở.
“Như vậy, ngươi cũng cảm thấy là thiếu gia nhà ngươi giết chết Lý Dung sao?” Triệu Tử Mại chuyển câu chuyện, trên mặt là một nụ cười khiêm tốn.
“Cái này……” Chu Toàn nghẹn lời, qua một hồi lâu hắn mới ấp úng nói một câu, “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ nói đúng những gì mình biết mà thôi.”
Triệu Tử Mại gật đầu với hắn, tay vỗ vai Ngô Nguyên Lễ nói, “Ngô đại nhân, trấn an lòng dân là quan trọng nhưng kiên trì chân lý mới càng quan trọng hơn.

Hiện tại Từ đại nhân mất tích, ngài vẫn nên hành động quả quyết một chút, đừng để những chuyện vô vị này chậm trễ chính sự của chúng ta.”
Nghe xong hắn nói lời này Ngô Nguyên Lễ cũng yên tâm hơn, hắn ngồi đó đập kinh đường mộc kêu vang rồi mắng, “Mọi người bên dưới nghe lệnh, án này quan phủ đã ra phán quyết, nếu còn dám dây dưa với nha môn thì đừng trách bản quan ra lệnh bắt người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui