Lữ Nga không trả lời câu hỏi của Tiểu Ninh vì hiện tại đầu óc nàng ta vẫn đần độn, hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Trong mê mang nàng ta thấy một nam nhân đi ra từ phía sau mọi người và tới chỗ mình, không, hắn vẫn luôn đứng ở đó, chẳng qua vừa rồi nàng ta chỉ để ý tới Tiểu Ninh nên mới không chú ý tới hắn.
Nam nhân đeo trường kiếm trên eo, lúc này thanh kiếm bị ánh sáng phản chiếu lấp lánh rực rỡ chói mắt nàng ta.
Vì thế nàng ta che mắt lại, miệng không tự giác hỏi, “Ngươi là ai?”
“Nói xem, vì sao ngươi lại giết người?” Nam nhân khoanh tay trước ngực, hai chân đứng thẳng trước mặt nàng ta giống như một ngọn núi nguy nga.
Lữ Nga bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, trán rịn mồ hôi.
Hóa ra nàng ta khổ tâm tính kế cả đời đến hôm nay lại là bị người ta tính kế……
“Ta……” Nàng ta nghẹn cổ, muốn vì mình giải thích vài câu nhưng lại bị một tiếng cười lạnh của nam nhân kia đánh gãy.
“Không bằng để ta giúp ngươi nói nhé: ngươi và Dương Hùng có tư tình, lại sinh cho ông ta một đứa con trai.
Nhưng ông ta lại không muốn đón ngươi vào cửa, càng không có ý định để con của ngươi được thừa kế gia nghiệp của Dương gia.
Chính vì thế ngươi mới sinh ra oán ghét, dứt khoát hoặc không làm còn đã làm thì phải làm đến cùng.
Ngươi liên tiếp giết hại ba đứa con dâu của Dương Hùng, trong đó có một người còn là em họ của ngươi.”
Nói tới đây, hai mày hắn nhíu chặt, giống như cực kỳ bế tắc, “Lữ Nga, ngươi vì tiền tài không tiếc giết ba mạng người.
Tâm tư độc ác như thế dù thiên đao vạn quả cũng không đủ để người ta giải mối hận trong lòng.”
Lữ Nga bị lời hắn nói dọa sợ tới mức nằm liệt trên mặt đất, miệng “a a” một lúc lâu cũng không nói được một chữ nên lời.
Nàng ta chỉ có thể nhìn về phía Dương Hùng, hy vọng ông ta có thể nể tình cũ mà biện bạch cho mình vài câu.
Nhưng hận ý trong mắt Dương Hùng lại khiến nàng ta thấy lạnh người.
Nàng ta biết chút tình này của ông ta đã sớm tan thành mây khói, giống như lời nam nhân kia.
Ông ta sớm đã hận nàng ta, hận không thể chém ngàn đao.
“Người đâu, tới dẫn giải độc phụ này tới phủ nha, ngày mai thẩm vấn.”
Nam nhân ném một câu này xuống sau đó xoay người đi, trường kiếm phản chiếu ánh mặt trời đong đưa phía sau hắn như một vầng hào quang.
“Ngô đại nhân, ngài nói xem vì sao Từ đại nhân lại đoán được hung thủ là Lữ thị?” Thấy Từ Xung đi xa rồi một tiểu nha dịch mới dám tiến đến hỏi Ngô Nguyên Lễ một câu.
Ngô Nguyên Lễ than dài mấy tiếng mới nói, “Hắn nghe Chu Ngạn nói Dương Tử Vân cưới liên tục ba vị phu nhân nhưng đều bỏ mạng vì thế mới hoài nghi án này có thể liên quan tới một chữ “tình”.
Nhưng Dương Tử Vân là kẻ bệnh hoạn, chuyện nợ hoa đào không thể xảy ra trên người hắn được.
Như vậy Dương gia còn lại ai, đương nhiên là cha của Dương Tử Vân, tức là Dương Hùng.
Sau đó hắn lại nghe Liễu Tỷ nói nữ nhân chết trong kiệu sắc mặt có màu đen nên mới xác định nàng ta chết vì độc chứ không phải bệnh tim.
Bởi vì người chết vì bệnh tim sắc mặt sẽ trắng xanh chứ không phải đen.”
“Cho nên Từ đại nhân mới đi thẩm vấn hỏi xem Dương Hùng có dan díu với ai không ư?”
“Đúng vậy, Dương Hùng nhanh chóng thừa nhận, lại đúng sự thật nói với Từ đại nhân rằng Lữ Nga là người thuận tay trái.
Nhưng Từ đại nhân không hề rút dây động rừng, bởi vì tuy hắn đã xác định Lữ Nga là hung thủ nhưng lại không có chứng cứ.
Với sự giảo hoạt của Lữ Nga thì nhất định nàng ta đã sớm tiêu hủy toàn bộ chứng cứ rồi.
Nhưng là người thì nhất định đều có nhược điểm, Lữ Nga cực kỳ để ý đến con trai mình là Tiểu Ninh.”
Nghe đến đó tiểu nha dịch vỗ tay trầm trồ khen ngợi khiến Ngô Nguyên Lễ hoảng sợ.
Sau đó tiểu nha dịch nói, “Sau đó Từ đại nhân dùng thuốc đánh mê đứa nhỏ kia, lại ném quần áo hắn vào trong ao, lại bôi mặt hắn đen đi để lừa Lữ Nga làm nàng ta tưởng báo ứng tới và tự mình thú tội.
Nhưng mà,” tiểu nha dịch dừng một chút, “Sao Từ đại nhân dám khẳng định Lữ Nga nhất định sẽ nhận tội?”
Nghe hắn nói thế thì mặt Ngô Nguyên Lễ lộ ra khó xử, sau khi do dự một lát hắn mới cười khổ một tiếng nói, “Có lẽ, có lẽ là do may mắn, ông trời hình như vẫn luôn quan tâm đến Từ đại nhân.”
Tiểu nha dịch nghe thế thì đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại gật đầu rồi mới rời đi, miệng còn lẩm bẩm, “Cũng phải, một người chính trực lại thông minh như thế ông trời không quan tâm ngài ấy thì còn có thể quan tâm ai?”
Ngô Nguyên Lễ nhìn theo bóng dáng hắn, tươi cười trên mặt lại dần tan đi, giống như bóng hoàng hôn dần tắt phía sau lưng hắn Lòng hắn rõ ràng, dù Lữ Nga thấy “thi thể” của con mình cũng chưa có ý định thừa nhận tội lỗi của bản thân.
Nhưng nếu có người bỏ chút ma phí tán ở ấm trà nàng ta thường uống thì sẽ khiến kẻ uống vào dễ nóng giận, cảm xúc phập phồng, thậm chí sẽ sinh ra ảo giác.
Thế nên lúc Từ Xung đưa thuốc cho hắn Ngô Nguyên Lễ đã hơi do dự.
“Đại nhân, chuyện dùng dược này…… Không hợp luật pháp đâu.”
“Lữ Nga không nhận tội thì ba người kia sẽ phải uổng mạng, đây chẳng lẽ lại hợp luật pháp?”
Ngô Nguyên Lễ luôn nghe lời Từ Xung, lại cực kỳ kính trọng hắn cho nên lúc Từ Xung trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó hung hăng ném gói thuốc vào ngực hắn thì hắn cũng chỉ có thể theo lệnh mà làm.
Hắn bỏ ma phí tán vào ấm trà của Lữ Nga, cũng sai người cầm một khối điểm tâm có tẩm thuốc mê đưa cho Tiểu Ninh.
Đương nhiên những chuyện xảy ra sau đó đều không phụ khổ tâm của Từ Xung, cũng coi như an ủi ba vong hồn chết thảm kia.
“Có lẽ ngài ấy đúng, dù sao đó cũng là Từ Xung cơ mà.”
Ngô Nguyên Lễ xoay người nhìn lên không trung trên đỉnh đầu: Một tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đang biến mất nơi đường chân trời.
Mão thành lại bị màn đêm bao phủ.
***
Nam Sơn hội quán được xưng đứng đầu trong “Tám đại hội quán” cả nước.
Phòng ốc lớn nhỏ ở đây có tới gần 200 gian bao gồm đủ loại lầu các.
Nó được xây trên núi Thanh Sơn, có ba sân viện theo thứ tự tăng cao, đan xen ở giữa là các loại trang trí khác nhau.
Ở cửa có ba gian đền thờ, bốn cây cột trụ đều làm bằng cẩm thạch trắng có chạm nổi hình sư tử, ở giữa có treo hoành phi câu đối, thế chữ hùng hồn, khí phách to lớn.
Phía trên cửa có khảm một khối đá, bên trên khắc bốn chữ “Nam Sơn hội quán” thật to, cứng cáp lại có lực.
Bên trong hội quán có hai gốc cây hòe cổ, đã 400, 500 tuổi.
Nghe nói có một ngày mùa hè năm nào đó mặt trời chói chang khiến cây hòe phía nam bị cháy.
Từ rễ đến đỉnh đều bị cháy đen, như một ống khói cao lớn cháy hừng hực.
Mọi người gánh nước dập lửa nhưng không ăn thua gì.
Đang lúc không biết làm sao thì trời nổi sấm sét, mưa to tầm tã trút xuống dập tắt lửa.
Mọi người đều nói là quan đế gia hiển linh cứu cây hòe này.
Vì thế từ đó hội quán cực kỳ thành kính cung phụng quan nhị gia, mỗi năm tới ngày sinh của quan đế gia bọn họ đều đốt hai cây hương cao ngất trước bàn thờ của ngài.
Đường kính mấy cây hương vượt qua một thước, nghe nói có thể cháy cả một năm, coi như tỏ lòng thành kính quan đế gia.
Hiện tại Tang đang đứng trong một phòng ở nơi ấy mà ngây người nhìn pho tượng của của đế quân đầu đội mũ mạ vàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...