Dương Tử Vân không nói dối, tuy Ngô Nguyên Lễ mặt đỏ tai hồng tranh cãi nửa ngày nhưng lúc hỏi xong mấy nha dịch thì hắn vẫn như con gà trống đại bại, ủ rũ cụp đuôi lui xuống dưới.
Từ Xung không muốn trách cứ hắn trước mặt mọi người nên chỉ lặng yên nhìn Ngô Nguyên Lễ một cái sau đó vung tay áo đi vào Dương phủ, chính là căn nhà phát sinh án mạng.
Thi thể Thôi Như Ý đã bị nâng đi, trên mặt đất là hình người được vẽ bằng tro rơm rạ, chính là tư thế khi chết của nàng ta.
Nghiên mực lớn màu xanh còn đặt bên cạnh, trên đó là vài vết máu khô loang lổ.
Từ Xung ngồi xổm xuống bên cạnh “hình người” kia, ánh mắt dừng trên nghiên mực và nhìn trong chốc lát mới hỏi một hạ nhân đứng ở phía sau, “Nghiêm mực này là đồ của Dương gia hay của hồi môn của thiếu phu nhân?”
Tên kia sửng sốt sau đó nhanh chóng đáp lại, “Nó là của hồi môn của Thôi gia sau đó được mang tới thư phòng, thiếu phu nhân rất quý trọng nghiên mực này, ngày ngày đều lau chùi thật sạch.”
Đáy mắt Từ Xung hiện lên một tia sáng, hắn còn chưa nói chuyện thì Ngô Nguyên Lễ đứng ở một bên đã không nhịn được xen mồm, “Từ đại nhân, ngài xem nghiên mực này có khắc chữ bên trên, hình như là một bài thơ,” hắn hơi híp mắt đọc, “Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng, nào biết nơi đâu, núi sông rộng.
Đây là bài《 điệp luyến hoa 》của Án Thù.” (Nguồn: Tống từ – Nguyễn Xuân Tảo)
Nói tới đây hắn chợt cả kinh lớn tiếng, “Đại nhân, hay là…… hay là nghiên mực này là vật đính ước?”
Từ Xung thở dài: Ngô Nguyên Lễ đầu óc chậm nhưng miệng nhanh không ai bằng, hai cái này chỉ cần hắn tém tém lại một tí thì sẽ tránh được không ít phiền phức.
Nhưng hiện tại xem ra đây chỉ là hy vọng xa vời.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, lúc nghe được ba chữ “vật đình ước” này thì Dương Tử Vân lập tức “A” một tiếng sau đó lại ho một tràng ho khan dài.
Từ Xung nhẫn nại chờ hắn ho xong mới hỏi: “Dương công tử, xem ra ngươi cũng không đồng tình với ý kiến đó.”
Dương Tử Vân vỗ về ngực, nỗ lực ổn định hơi thở, nhưng sau đó lại xúc động lắp bắp, “Tiểu dân làm sao biết…… Như Ý…… Như Ý mới gả tới đây ba ngày, thân thể tiểu dân lại không tốt nên mấy ngày này mắt mũi cũng kém, nhìn cái gì cũng loang loáng…… căn bản…… căn bản không để ý tới chữ trên nghiên mực.”
Nói xong thấy Ngô Nguyên Lễ lại cảnh giác nhìn mình thế là hắn lại vội vàng bổ sung, “Nhưng…… nhưng dù có biết trước kia Như Ý có tình lang, tiểu dân cũng…… cũng sẽ không giận nàng.
Bởi vì nàng cũng là người đáng thương, tiểu dân không còn sống được mấy ngày, nàng chẳng qua chỉ là công cụ để nối dài hương khói cho Dương gia, sao tiểu dân có thể trách nàng đây?”
Nói xong hắn lại ho khan, đám sai vặt hai bên phải đỡ hắn mới miễn cưỡng đứng được.
“Xem ra chỉ có thể tự mình đi một chuyến mới có thể làm rõ người tặng nghiên mực kia là ai.” Từ Xung vuốt cằm như suy tư gì đó nhưng vừa chuẩn bị xoay người khóe mắt hắn lại bỗng nhiên ngó thấy ánh mắt mơ hồ của nha hoàn lúc nãy.
Hắn lập tức xoay người nghiêm mặt tra hỏi nàng kia, “Có phải ngươi giấu gạt chúng ta cái gì không? Mau nói thật cho Huyện úy đại nhân thì sẽ có thưởng, nếu để chúng ta tra ra thì ngươi sẽ phải ăn đánh đó.”
Nàng kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất nói, “Đại nhân, tiểu nhân có mấy lá gan mà dám giấu diếm các ngài? Chẳng qua tiểu nhân…… bỗng nhiên nhớ tới một việc……”
“Mau nói.”
“Hôm qua lúc tiểu nhân rời khỏi viện của thiếu phu nhân thì từng thấy một người ở đó.
Kẻ nọ là người lạ mặt, nhưng lúc ấy tiểu nhân cho rằng hắn là gã sai vặt mới tới nên cũng không để ý.
Hiện tại nghĩ lại thì thấy thần sắc hắn ta khi ấy rất hoảng loạn, vừa thấy tiểu nhân đã vội lấy tay che mặt, còn đi nhanh vào trong viện của thiếu phu nhân.
Quả thực……quả thực có chút kỳ quái.”
***
Mái hiên màu đen có tuyết đọng, trắng đen đan xen có vài phần sinh động đến ghê người.
Một con hỉ thước đang nghỉ chân ở đó, bỗng nó thấy bóng dáng đứng cạnh cửa nên không hề biết điều mà kêu không ngừng.
Nhưng còn chưa kêu được vài tiếng nó đã bị hòn đá bay tới dọa sợ nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn phành phạch cánh bay về phía không trung xanh thẳm.
Hỉ thước hoảng loạn khiến kẻ ném cục đá không nhịn được cong môi cười.
Hắn nhìn quanh, xác định không có ai mới cong eo ẩn vào Bắc viện.
Trong viện trồng một gốc táo lớn, cành uốn lượn, vỏ thô ráp xù xì như khuôn mặt đầy nếp nhăn của người già Từ Xung trốn sau thân cây, chỉ lộ ra nửa cái đầu và nhìn vào sương phòng phía trước.
Mới vừa rồi trốn ở bên ngoài hắn đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong, hiện tại đi tới gần tiếng động kia càng truyền đến rõ hơn.
“Ăn một chút đi, bánh bao này là thứ con thích nhất, từ sáng sớm cha con đã đi lên chợ mua thịt để làm bánh bao cho con đó……”
“Con nghe lời chúng ta không tới Dương gia nên cha con và ta đều vui mừng.
Tiểu Ngạn, nàng đã chết, con có thể đồng ý với nương về sau không cần dày vò nữa không? Một nhà chúng ta ở bên nhau sống vui vẻ, những chuyện trước kia để nó qua đi, chúng ta chỉ nhìn về phía trước có được không?”
Chuyện xảy ra nhiều như thế sao có thể coi như chưa tồn tại? Với hắn, với Như Ý mà nói đó đều không thể.
Đây là lời trong lòng Chu Ngạn, nhưng hắn không nói ra miệng, bởi vì những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đã khiến thể xác và tinh thần của cha mẹ hắn chịu ảnh hưởng nặng nề.
Hắn không muốn bọn họ lo lắng nữa.
“Nương, đừng nói cái này vội,” hắn ngoan ngoãn cười nói với mẹ mình, “Chuyện về sau đi bước nào hay bước ấy, dù sao quan phủ cũng không tìm được nhà chúng ta, ngài và cha sẽ không cần lo lắng ngủ không yên nữa.”
“Vậy hung thủ sẽ là ai? Ta cũng coi như đã chứng kiến Như Ý lớn lên, tuy cái chết của nàng không liên quan gì tới con nhưng lòng ta vẫn có chút khổ sở.” Chu lão thái thái tính tình ngay thẳng, không hề suy nghĩ đã nói ra những lời này.
Nhưng bà ấy nhanh chóng nhận ra mình đã nói sai, bởi vì ánh mắt Chu Ngạn đột nhiên tối sầm lại, đuôi lông mày và khóe mắt rũ xuống, cả người như không còn sức lực.
“Ta biết, ta biết, để con quên nàng đi không phải việc dễ dàng, nhưng người cũng không còn nữa, con còn có thể làm gì?” Chu lão thái thái vội sửa sai, tiếc là càng sửa càng sai, “Đời này sống với ai chẳng là sống, đi tới cuối cùng đều sẽ nhìn là đã ghét.
Con xem ta và cha con đi, ở với nhau vài thập niên, tới giờ cũng mỗi ngày cãi nhau, đấu qua đấu lại.
Qua một thời gian nữa ta sẽ tìm cho con một mối, bảo đảm con cưới được cô vợ đẹp về nhà, sẽ không kém Như ý……”
“Được rồi nương, hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa……” Chu Ngạn quyết đoán ngăn đề tài này kéo dài hơn.
Hắn nhớ tới gương mặt tươi cười rạng rỡ của Như Ý thì chỉ thấy động lòng người hơn cả gốc mai vàng trong góc vườn.
“Được, không nói nữa, nhưng con phải đồng ý với ta có chuyện gì cũng không được gánh một mình mà phải nói với ta và cha con được không?”
Chu Ngạn không trả lời bởi vì cửa nhà bỗng nhiên bị gõ, xuyên qua song cửa hắn thấy một nam nhân xa lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...