“Ô…… Ô……” Kẻ lớn tuổi nhất đứng giữa gian nan nâng một cánh tay lên chỉ về phía Triệu Tử Mại, miệng mơ hồ nói cái gì đó không rõ.
“Ngài……” Triệu Tử Mại cảm thấy động tác của ông ta hơi cứng đờ, thong thả, cả người lung lay giống như chỉ cần có cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống.
Nhưng nguyên nhân ông ta như thế là vì sao?
Triệu Tử Mại dừng bước, không tự chủ được mà lùi về sau hai bước: Ngực bọn họ đen thui, màu sắc tối hơn những chỗ khác, giống như bị nhuộm mực nước.
Không, không phải mực nước…… là máu, rất nhiều máu tụ lại khiến đỏ biến thành đen……
Máu ướt sũng quần áo, theo góc áo nhỏ giọt trên mặt đất thế nên cả người bọn họ mới ướt dầm dề, giống như mới vớt ra từ trong nước.
“Ô…… Ô……”
Bọn họ lại bước gần hắn hơn, nhẹ lay động, chân không chạm đất.
Lúc này Triệu Tử Mại đã thấy rõ ràng máu tươi trên người bọn họ là tới từ chỗ nào: Đầu lưỡi của tất cả đều đã bị rút mất, có lẽ vì rút quá mạnh nên đến xương cằm cũng bị gãy.
Hiện tại mỗi kẻ trong đó đều há cái miệng không khép lại được, hai tay duỗi về phía trước giống như người mù sờ soạng tới chỗ hắn.
Đầu lưỡi bị rút, cằm bị người ta bẻ vì sao còn đứng được ở chỗ này? Cả người Triệu Tử Mại chấn động, bỗng nhiên hắn hiểu ra.
“Là ai?” Hắn hỏi thẳng.
Những người kia không trả lời, chỉ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía sân viện cách một bức tường.
Sau đó bọn họ hơi run lên, cả người chậm rãi lui về phía sau giống như những mảnh lá khô bị gió cuốn đi, cuối cùng tan vào bóng đêm.
“Các ngươi không dám nói, các ngươi và Cố Ngọc Minh giống nhau, đều sợ bị nó nuốt hồn phách.” Triệu Tử Mại xoay đầu, suy nghĩ theo ánh mắt cuối cùng của bọn họ mà xuyên qua tường viện.
Hắn đón gió mà đứng, trong đầu lăn qua lộn lại nhiều ý nghĩ, giống như tầng tầng cơn sóng cuốn hắn tới mê mang không có điểm cuối.
Mãi tới khi tiếng Bảo Điền truyền tới hắn mới bị đánh thức, nhanh chóng chạy về phía trước.
***
Thi thể nằm la liệt trong viện, đầu xoay về cửa nên lúc Triệu Tử Mại bước vào thì lập tức nhìn thấy mấy cái đầu đang há miệng thật to.
Tuy mới vừa nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của bọn họ nhưng lúc nhìn thấy thi thể thật sự bằng xương thịt này hắn vẫn thấy chân mềm nhũn, tay phải đỡ lấy khung cửa mới đứng vững.
“Công tử?” Mục Tiểu Ngọ quan tâm cất giọng dò hỏi.
Lúc này hắn mới thấy cả Bảo Điền và Mục Tiểu Ngọ đều đang đứng trong viện.
Trong tay Bảo Điền còn cầm tay một đứa nhỏ, không phải Amy thì là ai.
Chẳng qua hiện tại hiển nhiên con bé bị sợ quá, hai con mắt vốn to tròn lúc này trừng lớn nhìn chằm chằm mấy thi thể trên mặt đất.
“Chúng ta phát hiện Amy chạy tới sân viện này nên theo tới, không nghĩ…… không nghĩ lại phát hiện ra bọn họ……” Bảo Điền vừa nói vừa kéo Amy tới phía sau mình, không cho con bé nhìn cảnh tượng tàn nhẫn kia nữa.
“Nhà này hẳn là bị tà ám diệt môn,” Mục Tiểu Ngọ cau mày nhìn thoáng qua mấy gian nhà đơn sơ bên trong, “Nếu không bọn họ cũng sẽ không đến nỗi bị giết cũng không ai phát hiện.”
“Diệt môn……” Lòng Triệu Tử Mại đột nhiên co rúm lại, tay siết chặt, “Nó tàn nhẫn như vậy sao?”
“Rất tàn nhẫn, nhưng hành động tàn nhẫn với chúng ta thì có khi chỉ là trò chơi vui của anh linh.
Ngươi kêu ta sẽ rút lưỡi ngươi, vừa rút lưỡi máu sẽ phun ra, thật thú vị, thế nên ta dứt khoát rút lưỡi hết cả đám.
Công tử, đây là anh linh, chúng nó không hiểu gì hết, chỉ dựa vào một cỗ oán khí mà hoành hành thế nên mới càng kinh hoàng.” Nói tới đây, nàng xoay mặt nhìn Triệu Tử Mại, mày nhíu chặt lại, “Công tử, chuyện trong thôn này chúng ta không thể quản được đâu.
Nếu đã tìm được Amy thì vẫn nên nhanh chóng rời đi mới tốt.”
“Được.” Hắn kiên định gật đầu với nàng sau đó quay người lập tức muốn đi.
Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa lại nghe thấy sân viện phía sau vang lên tiếng “Sột sột soạt soạt” rất nhỏ vì thế hắn vội xoay người lại.
“Là cái gì thế?” Hắn nhìn cửa sổ đen tuyền, mơ hồ thấy bên trong có thứ gì đó giật mình sau đó biến mất.
Mục Tiểu Ngọ cũng nhìn thấy, nàng làm động tác “suỵt” với hắn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp cây châm đồng đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn thẳng Bỗng nhiên, một cái bóng chiếu lên cửa sổ, cọ song cửa phát ra tiếng sàn sạt.
Cùng lúc đó Mục Tiểu Ngọ vươn tay vứt châm đồng ra ngoài, miệng niệm “Thêu.”
Nhưng châm đồng còn chưa chui vào cửa sổ thì cửa phòng đã bị một người đẩy ra, đầu tóc người nọ rối tung, vừa liếc bọn họ một cái đã chuyển ánh mắt tới mấy thi thể nhuộm máu tươi trên mặt đất, vai run lên cười nói, “Đã chết…… Đều đã chết…… Đều đã chết……”
Nói xong câu này, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nàng ta vừa cười vừa bổ nhào vào cửa sau đó thê lương mà thét lên, “Đã chết, đều đã chết, báo ứng, đây chính là báo ứng của các ngươi……”
“Nàng là…… Từ thị, vợ của Cố Ngọc Doãn?” Mục Tiểu Ngọ nhìn nữ nhân có bộ dạng điên cuồng kia thì nhất thời không nhận ra đó là ai.
“Lúc ban ngày gặp nàng ta còn tốt, sao giờ lại thành thế này?” Triệu Tử Mại cau mày, vừa muốn tiến lên hỏi cho rõ lại bị Bảo Điền ngăn ở phía sau.
“Công tử, ngài xem tay nàng ta……”
Đôi tay Từ thị nhuộm máu tươi đỏ bừng, càng đáng sợ hơn là trong tay nàng ta nắm chặt một thứ mềm như bông đang nhỏ máu.
“Đầu lưỡi.”
Triệu Tử Mại hít hà một hơi rồi thấp giọng nói ra hai chữ này.
Vừa dứt lời đột nhiên hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập chạy tới.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, chỉ một lát đã chạy tới cửa viện.
“Ai ở bên trong, sao lại thế này?” Giọng Cố Ngọc Doãn vang lên ở cửa, ngay sau đó có ánh lửa lập lòe chiếu sáng mọi thứ trong viện.
Không khí như cứng lại, Cố Ngọc Doãn nhìn vợ mình, lại cầm cây đuốc trong tay soi đống thi thể trên mặt đất.
Hắn nín thở sửng sốt trong chốc lát lại chiếu cây đuốc tới đôi tay của Từ thị: Một cái lưỡi đỏ tươi đang run rẩy theo động tác của Từ thị, thật giống một con rắn nhỏ không cam lòng vì bị túm lấy.
Cố Ngọc Doãn không nói gì, mọi suy nghĩ của hắn giống như bị rút cạn.
“Cố lí chính, làm sao vậy? Bên trong đã xảy ra chuyện gì?” Vài người đi theo phía sau thấy Cố Ngọc Doãn bất động thì sôi nổi thò người vào nhìn.
Bọn họ gạt hắn sang một bên, lúc thấy một màn khủng bố trước mắt thì cả đám liên tiếp phát ra những tiếng thét chói tai.
“Chết người, chết người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...