Vu thị đoán đúng rồi, cả Tam Bình thôn chỉ có hai hộ gia đình tới, còn lại đa phần là người già phụ nữ và trẻ em thưa thớt đứng ở cửa thôn.
Quang cảnh này khiến đống núi đá phía sau càng trở nên lởm chởm quái dị.
Người nhà của lang trung đều tới, mẹ chồng nàng dâu đỡ nhau đi tới rồi nhút nhát sợ sệt nhìn bốn phía giống như trong bóng đêm hỗn độn kia đột nhiên sẽ có một con quái vật khát máu chui ra xé các nàng thành hai nửa vậy.
“Chỉ có mấy nhà thế này thì làm sao dọn được đống núi đá này chứ?” Mục què gấp đến độ râu cũng rũ xuống.
Ông ta đi vòng quanh đống đất đá vài vòng lại phát hiện chẳng có khe hở nào có thể chen qua thế là vừa dậm chân lại tặc lưỡi, lải nhải sao mình xui xẻo.
Susan vẫn còn bị thương ở chân nên phải để Bảo Điền cõng.
Hiện tại nàng ta mới vừa ngồi xuống một tảng đá, một tay ôm Amy, một tay khác không ngừng làm động tác chữ thập trước ngực, miệng niệm cái gì đó.
“Ta nói này Susan tiểu thư, Trung Quốc có câu nói lúc cần mới ôm chân Phật là vô dụng.
Theo ta thấy các ngươi chân cẳng nhanh nhẹn, tuổi trẻ lại có sức vậy bò qua được thì bò qua đi, để lại đám người già yếu nhược chúng ta chờ chết là xong.”
Mục què thở ngắn than dài ỉu xìu ngồi xuống bên cạnh Susan.
Nhưng ông ta còn chưa đặt mông xuống đã bị Mục Tiểu Ngọ đuổi dậy, “Đi đi đi, ông nói lời xui xẻo gì đó.
Ta hỏi ông một câu, những người này ai muốn chết? Ai nguyện ý chờ chết? Ta nói trước, Mục Tiểu Ngọ ta không thích chết ở chỗ này đâu.
Trên đời còn nhiều cảnh đẹp, nhiều món ngon ta chưa thưởng thức, muốn ta còn trẻ như thế đã chết ở chỗ này thì trăm triệu lần không được.”
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn đám người, giọng trong trẻo nói, “Các vị hẳn cũng đều không cam lòng chịu chết nên mới muốn rời xa quê hương, buông tay bỏ lại mọi thứ.
Chẳng lẽ lúc này chúng ta lại bị mấy khối đá này chặn đường sống ư?”
“Tiểu Ngọ, ngươi đừng có đứng đó nói lời dễ nghe, nói xem ngươi có chủ ý nào để chúng ta có thể thoát khỏi đây không?” Mục què không kiên nhẫn bẹp miệng chen vào.
Nghe vậy Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá lớn cạnh đó và chắp tay làm mái che nắng nhìn nơi xa, môi phun ra một câu: “Con đường phía trước bị chắn vậy chỉ có thể đi con đường phía sau.”
“Tháp trẻ con,” Triệu Tử Mại ngửa đầu nhìn nàng, “Tiểu Ngọ, ngươi muốn đi theo hướng đó ra ngoài ư?”
“Công tử sợ sao?”
“Đúng là hơi sợ,” hắn cong môi cười, cuốn ống tay áo to rộng lên, “Nhưng chuyện tới lúc này ta cũng mặc kệ là đầm rồng hay hang hổ, dù sao chúng ta cũng phải xông qua một lần.”
Ban đầu Mục què lắc đầu như trống bỏi nói, “Hai vị còn tỉnh táo không? Chỗ kia chính là hang ổ của tà ám, chúng ta tới đó thì có khác gì nạp mạng, có phải lối để chạy trốn đâu.”
Mục Tiểu Ngọ nghiêng đầu liếc ông ta một cái sau đó khom lưng nhảy xuống tảng đá và cao giọng nói, “Các vị, nếu nguyện ý xông pha một phen thì theo chúng ta, tiểu muội ta ít nhiều có chút pháp thuật, lúc nguy cấp có thể sử dụng một chút.
Nếu ai không muốn đi ta cũng không miễn cưỡng, hiện tại ai về nhà nấy là được.”
Nói xong nàng không để ý tới Mục què đang hò hét ngăn cản mà một mình đi theo con đường lát sỏi.
Đám người kia vốn còn do dự, hiện tại thấy nàng kiên định bước về phía trước thì cũng có vài người lục tục đuổi theo.
Trong chốc lát chỉ còn lại mình Mục què đứng cạnh một tảng đá Ông ta hô to vài tiếng với đoàn người, thấy không ai để ý tới mình thế là ông ta cũng chỉ đành ngượng ngùng đi theo.
Một đường này ông ta chen qua mọi người tới bên cạnh Mục Tiểu Ngọ.
“Ái u, ông cũng đi theo à? Ta còn tưởng ông tình nguyện thành hòn vọng phu cũng không muốn đi theo ta.” Mục Tiểu Ngọ châm chọc một câu.
“Ngươi cứ mạnh miệng đi, lát nữa gặp phải tà ám thì ta xem ngươi làm sao.” Mục què vẫn căm tức mà chỉ trích.
Triệu Tử Mại ở bên cạnh cúi đầu cười nhạt, “Tiểu Ngọ của chúng ta không phải mạnh miệng mà là người có trí tuệ lớn.”
Hắn còn chưa dứt lời Mục què đã phì cười, ngay cả Mục Tiểu Ngọ cũng không nhịn được bật cười, “Trí tuệ lớn? Công tử, ngài xác định đang nói tới ta hả?”
“Trí tuệ lớn hay không nằm ở chỗ con người ta có bình tĩnh hay không.
Tiểu Ngọ, ngươi gặp chuyện vừa không hoảng loạn vừa không khiếp sợ, đây đã hơn người thường gấp trăm lần rồi.” Giọng hắn ôn nhu, trong mắt ngoài khâm phục còn có một ánh sáng khác thường.
Đó là tình cảm xa lạ đến chính bản thân hắn cũng không rõ.
***
Gió càng lúc càng lớn, mây đen cuồn cuộn che khuất ánh trăng khuyết, cả bầu trời tối đen.
Đồi núi nơi xa gần chỗ con sông đều bị bóng đêm nồng đậm che khuất, tất cả giống như một mảnh vải đen trải rộng, kéo dài đến dưới chân đoàn người đang vội vàng di chuyển.
Có vài thứ lạnh lẽo rơi xuống trán Mục Tiểu Ngọ, ban đầu nàng còn chưa hiểu cái gì nhưng lại nghe thấy phía sau có người nói, “Tuyết, đây là tuyết rơi sao? Còn chưa tới mùa đông sao lại có tuyết?”
Mục Tiểu Ngọ ngẩng đầu quả nhiên thấy bầu trời vừa rồi còn tối đen nay lả tả rơi xuống những hạt tuyết nhỏ.
Chúng như những cây châm rơi từ trên cao xuống đậu trên da nàng lạnh căm căm sau đó tan đi.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngẩng đầu cúi đầu đó tuyết bỗng lớn hơn, từng trận tuyết rơi xuống theo gió quét từ trên cao xuống dưới thành từng mảng, không khác gì vụn bông bị đập vỡ.
“Quái,sao lại có tuyết lớn thế này?”
“Trời giáng dị tượng, quả nhiên có yêu nghiệt……”
Đám người dần dần ngừng bước, mắt nhìn bông tuyết đầy trời mà nghị luận sôi nổi.
Triệu Tử Mại quay đầu lại thúc giục, “Lúc này phải đi nhanh một chút, có lẽ tới hừng đông là có thể đi ra ngoài.”
Mọi người nghe thấy hắn nói thế thì không nói gì, chỉ lấy quần áo ấm ra mặc lên người sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng bọn họ theo con đường rải sỏi đi được vài bước thì bỗng nghe thấy cách đó có tiếng chó sủa vang, cực kỳ thê lương.
Ngay sau đó chó cả thôn đều sủa, hết đợt này đến đợt khác, quanh quẩn khắp Tam Bình thôn.
Cùng lúc đó một cơn gió lạnh lẽo len lỏi qua ống quần của mọi người sau đó biến mất trong bóng tối đen như mực.
Đám người lại dừng chân, tất cả đứng đó dính chặt lấy nhau như sợ có thứ gì đó chen vào giữa.
Tiếng chó sủa vẫn không ngừng, tiếng kêu thê thảm kinh hoàng khiến lòng người cũng hãi hùng theo.
Hiện tại bất kể động tĩnh nào dù nhỏ hay to đều đủ để đập nát chút dũng khí ít ỏi trong lòng bọn họ.
“Phanh…… Phanh……”
Một loạt tiếng động có tiết tấu vang lên từ dưới cây đa cổ thụ bên cạnh con đường lát sỏi.
Rễ phụ to lớn của nó giống như bị thứ gì đó ở trong bụi cỏ nắm lấy sau đó chậm rãi đong đưa đánh vào thân cây to lớn.
Mọi người đồng thời hít một hơi, không dám đi nữa, lòng bàn chân cọ xuống con đường mà lùi về sau, chỉ còn Mục Tiểu Ngọ và Triệu Tử Mại ở lại phía trước.
“Công tử.” Bảo Điền vốn cõng Susan đứng ở cuối cùng thấy tình cảnh này thì đặt Susan xuống sau đó bước nhanh đến chỗ Triệu Tử Mại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...