“Tiểu Lăng không khóc, mẹ thổi thổi là ngón tay sẽ không đau nữa.
Cái cửa này thực xấu, sao lại cắn ngón tay của tiểu Lăng chứ? Để mẹ đánh nó, sau này sẽ chừa không dám kẹp tay Tiểu Lăng nữa.”
Khuôn mặt nhăn nhó khi khóc của đứa nhỏ trong trí nhớ nhìn sao cũng thấy đáng yêu, Vu thị thổi thổi lên ngón tay sưng đỏ thế là đứa nhỏ lập tức vui vẻ, tự mình cười “Khanh khách”.
Tiểu Lăng có lẽ là đứa bé ngoan nhất thế gian này đúng không? Vu thị vẫn luôn cảm thấy như thế, dù Thâm Nhi rất hiểu chuyện, tiểu muội cũng thực ngoan nhưng có lẽ vì Tiểu Lăng đã ra đi nên con bé rở thành thứ khó vứt bỏ nhất trong lòng nàng ta.
***
“Đau không?” Amy dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương đã được băng bó của Vu thị.
Cảm giác hơi đau kéo nàng ta ra khỏi hồi ức.
“Không đau, không sao rồi.” Vu thị cười với Amy, một bàn tay lau nước mắt cho con bé.
“Amy, cháu đừng lo lắng, ta đã xem qua rồi, chỉ bị thương ngoài da, không sao đâu.” Sau khi an ủi Amy, Triệu Tử Mại bỗng nhiên thu lại tươi cười nói, “Nhưng bây giờ còn một chuyện khẩn cấp khác chúng ta phải đi làm.”
Nói xong, thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình thế là hắn lập tức nhấn mạnh, “Chúng ta phải rời khỏi Tam Bình thôn, không phải mấy người chúng ta mà là toàn bộ thôn dân.
Nếu tiếp tục đợi thì khả năng già trẻ lớn bé cả thôn đều khó mà giữ được mạng.”
Vốn hắn định chờ Vu thị hỏi nhưng ai biết nàng kia chỉ nhìn chằm chằm hắn một lát sau đó rũ mắt nhàn nhạt nói, “Triệu đại nhân, ta biết ngài có ý tốt, nhưng ngài chớ trách ta hất gáo nước lạnh.
Người trong thôn này sợ là không có mấy ai chịu theo ngài đi đâu.”
“Vì sao? Long mạch đã gãy, tà ám nuốt hồn phách của tướng công ngươi đã hoàn toàn hiện hình.
Nếu không đi là muốn chờ chết sao?” Mục Tiểu Ngọ nóng vội nói tiếp một câu này.
Vu thị nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh
“Cô nương, có mấy người đã thấy tà ám kia? Đã mấy người bị tà ám giết chết? Không bị đánh thì sẽ không đau, huống chi những kẻ này,” nàng thoáng dừng một chút, “những kẻ này từ đầu tới cuối cũng chưa hề nghĩ rằng mình sai.”
“Giết trẻ con phải không? Ai cũng giết, nhà nào cũng giết, thêm ta nữa thì tính cái gì? Hơn nữa, ta đâu tự tay giết, chỉ cần giao đứa nhỏ cho Cố lí chính là xong chuyện.
Hơn nữa ta giết đứa nhỏ là để những người khác càng có thể sống tốt hơn, lấy mạng đền mạng thôi, ta sai chỗ nào?” Nàng ta hừ một tiếng, “Ngươi có biết không? Mỗi kẻ nơi này đều nghĩ như thế, ta gả tới đây nhiều năm như vậy nên ta quá hiểu bọn họ.
Thế nên ngươi cho rằng bọn họ sẽ nghe lời các ngươi nói, cùng các ngươi rời khỏi thôn làng mà bọn họ cắm rễ đời đời này ư? Đừng ảo tưởng, cục đá cứng ngắc dù ôm thế nào cũng không ấm lên, ta khuyên các ngươi đừng uổng phí công sức làm gì.”
Lời này khiến Mục Tiểu Ngọ không thể cãi được, cả căn phòng lập tức bị tĩnh lặng bao phủ.
Không ai biết phải đánh vỡ tử cục này ra sao: Nếu không có ai tham gia thì không thể dịch chuyển đống đá núi ở cửa thôn, vậy người muốn chạy hiện giờ sợ là cũng chẳng đi được.
“Ngươi có nguyện ý đi không?” Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh Vu thị.
Amy bình tĩnh nhìn nàng ta, “Ngươi nên rời đi, không phải ngươi đã sớm muốn rời đi ư?”
Vu thị ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn Amy, môi mấp máy nhưng không nói được nửa lời.
“Thâm Nhi ca ca cũng không thích nơi này, vậy các ngươi nên rời đi, đến nơi xa, đừng trở lại đây nữa.” Amy lại nói tiếp một câu này.
Giọng con bé thực trầm ổn, không hề giống một đứa nhỏ mới 5,6 tuổi.
“Nương, chúng ta có thể đến nhà ngoại, không phải ngài luôn nhắc đến bọn họ mãi sao? Thâm Nhi cũng nhớ ông bà.” Thâm Nhi cũng gia nhập trận địa với Amy.
“Các ngươi đều cảm thấy ta nên đi ư?” Thoạt nhìn Vu thị giống như đang ở trong mộng, nhưng ánh mắt lại bốc lên ngọn lửa hy vọng.
“Ta cảm thấy bọn nhỏ nói rất đúng, ngươi đã ở chỗ này quá nhiều năm, đây là lúc tốt nhất để rời đi.” Triệu Tử Mại xoa đầu Thâm Nhi, lại gật đầu với Vu thị, “Hơn nữa ta nghĩ có lẽ trong Tam Bình thôn cũng có người có ý nghĩ giống ngươi, cho nên chúng ta cần phải thử một lần đúng không?”
***
“Nương tử, ta có thể hỏi ngươi một câu không?” Lúc mọi người tản đi, trong phòng chỉ còn lại mình và Vu thị, rốt cuộc Triệu Tử Mại cũng nói ra câu hỏi vẫn luôn nén trong lòng: “Từ thị là chị dâu của ngươi, hiện tại nàng ta giống như điên rồi.
Nhưng vì sao nàng ta lại tới tìm ngươi, thậm chí còn muốn giết ngươi?”
“Nàng cũng là người đáng thương, giống ta, bị cái thôn này hủy hoại.” Vu thị cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình mà do dự trong chốc lát mới nhẹ giọng nói, “Năm ta sinh đứa con thứ hai thì đại tẩu cũng có thai, nhưng việc vốn được coi là ‘song hỷ lâm môn’ như vậy ở chỗ này lại biến thành hai hồi tang lễ Năm ấy là năm đất đai khô cằn, không có đứa nhỏ nào trong thôn được sinh ra vào năm ấy mà còn sống được.
Bởi vì đói khát nên vừa sinh ra bọn họ đã bị giết hại, thậm chí còn chưa kịp cất tiếng khóc.
Dưới sự phản kháng và che chở của ta Đại Muội miễn cưỡng sống được đến 5 tháng nhưng Ngọc Minh không muốn chờ đợi nữa.”
“Chút lương thực cuối cùng trong nhà đã ăn hết, Ngọc Minh nói Thâm Nhi là con trai, phải nối dõi tông đường còn Tiểu Lăng thì không thể giữ lại.”
“Hắn ôm Tiểu Lăng đi, ngày đó ta không tìm thấy hắn nên tới nhà Cố Ngọc Doãn náo loạn.
Bởi vì chỉ cần tên kia cãi nhau với ta thì sẽ trốn tới nhà anh trai hắn.
Nhưng ngày đó Ngọc Minh không tới đó, trong nhà Cố Ngọc Doãn chỉ có hắn và đại tẩu.
Lúc ấy ta tức giận mất hết lý trí, ta không hề quan tâm kéo lấy đại ca bắt hắn trả đứa nhỏ lại cho ta.
Bởi vì nếu không phải hắn chủ trương xây tòa tháp trẻ con kia thì con ta sẽ không phải chết, ít nhất sẽ không chết thảm như thế.
Ta còn phát điên mà chỉ vào vợ chồng họ hét lên, chất vấn bọn họ vì sao có thể giữ lại con mình mà ta lại không thể.”
“Sau việc đó ta cũng hối hận, bởi vì dựa theo quy củ của Tam Bình thôn thì nam hài sẽ được giữ lại, dù là năm mất mùa hay không.
Nhưng ai biết đại ca lại để lời của ta trong lòng, một phần vì hắn yêu thương em trai mình, sợ gia đình hắn không an ổn, mặt khác hắn thân là lí chính của Tam Bình thôn, ở một năm đặc thù như thế lại giữ lại con mình chỉ sợ thôn dân sẽ bất mãn.”
“Cho nên Cố Ngọc Doãn tự tay giết chết đứa con đầu tiên của mình ư?” Triệu Tử Mại thấy mắt mình theo ánh đèn dầu bập bùng mà cũng lập lòe không rõ.
“Phải, hơn nữa vì chuyện đó mà tới giờ đại tẩu cũng chưa từng mang thai.
Bọn họ trở thành đôi vợ chồng duy nhất trong thôn này cầu con mà không được.” Nói tới đây Vu thị buồn bã cười, “Đại nhân, ta thật sự không cảm thấy đây là báo ứng, ta chỉ cảm thấy đại tẩu và ta giống nhau, đều là người đáng thương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...