Một đôi tay thò ra từ trong sông, nhẹ nhàng bám lấy cạnh của bè gỗ.
Thoạt nhìn có vẻ đôi tay kia bám không chặt nhưng Liêu Thải Thần lại biết dù bọn họ có làm thế nào cũng không ném được đôi tay này đi.
Đây là kẻ cố chấp nhất hắn gặp được đời này.
Tang hiển nhiên cũng biết điểm này cho nên từ đầu tới đuôi nàng đều không hề thúc giục Bảo Điền chèo thuyền.
Nàng nửa ngồi xổm, đốt ngón tay nhẹ gõ bè gỗ và cười thầm nói, “Vị huynh đài này nếu đã tới sao không lộ mặt mà giấu dưới bè làm gì.
Ta còn tưởng có một con chó rơi xuống nước cơ đấy.”
Nghe nàng nói một câu vô lễ như thế Liêu Thải Thần vội lẩm bẩm, cả người dịch tới phía sau Triệu Tử Mại rồi chỉ dám thò đầu qua vai hắn mà nhìn về phía Khâu Nhiên.
Bàn tay thiếu ngón của Khâu Nhiên bị ánh trăng chiếu vào càng thêm rõ ràng, miệng vết thương không hề có chút máu tươi nào mà chỉ có vài miếng thịt ngâm nước đến trắng bệch.
Liêu Thải Thần thấy vậy thì ngực nổi lên nước chua.
“Nàng ta là ai mà đến ác quỷ cũng không sợ vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi Triệu Tử Mại, vừa hỏi còn vừa hít hít mũi vài cái vì bị đông lạnh.
Triệu Tử Mại cười lạnh, “Người ác, quỷ cũng sợ người ác.
Ngươi đã nghe câu này bao giờ chưa?”
Liêu Thải Thần run lập cập rụt người phía sau Triệu Tử Mại bởi vì hắn nhìn thấy Khâu Nhiên đã thò nửa người lên khỏi mặt nước.
Khuôn mặt bị ngâm nước của hắn thực đáng sợ, giống dạ xoa trong hí khúc.
“Ta tới tìm nương tử nhà mình, chuyện vợ chồng ta các ngươi đừng nhúng tay.”
Thoạt nhìn Khâu Nhiên cũng không bị Tang chọc giận, mặt hắn vẫn là nụ cười quen thuộc kia nhưng giọng điệu lại lộ ra lạnh lẽo nồng đậm.
Lúc nói những lời này hắn nhìn về phía Liêu Thải Thần khiến tên kia run lên, thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên bè gỗ.
“Vợ chồng ư?” Tang không nhịn được bật cười, “Ngươi là chồng ai? Mà ai mới là vợ ngươi? Tống Dao, Liêu Thải Thần hay nữ nhân đã chết còn bị ngươi dùng quá tiên kiều để giám thị?”
“Ngươi tự xưng là thâm tình nhưng kỳ thật chỉ lấy thâm tình làm cái cớ để che giấu thấp kém và tự ti trong nội tâm của ngươi.
Khâu Nhiên, rốt cuộc ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi không thể làm chuyện phòng the nên mới luôn đề phòng vợ mình như thế hả?”
Triệu Tử Mại đỡ trán, hắn cảm thấy những lời này có thể phá nát trái tim bất kỳ kẻ nào, là ai thì cũng không thể chịu nổi nhục nhã ấy.
Hắn nhìn Tang lại phát hiện trong mắt nó có ý cười giảo hoạt lướt qua.
À hắn hiểu rồi, Tang cố ý, nó cố ý chọc giận Khâu Nhiên giống như một con mèo đang đùa giỡn con mồi trong tay mình.
Khâu Nhiên bò lên, cả người lộ dưới ánh trăng.
Quần áo của hắn đã sớm hư hao cả rồi, những mảnh vải vụn treo trên người hắn chỉ như một lá cờ gọi hồn rách nát.
Trên người hắn là từng tầng vết thương do cá gặm, bị nước sông ngâm đến sưng phồng thành một đám sẹo.
“A.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Khâu Nhiên thế là Liêu Thải Thần thét lên và lập tức lại rúc ra phía sau Triệu Tử Mại, hận không thể rúc cả người vào bè gỗ Triệu Tử Mại bị tiếng hét của hắn dọa nhảy dựng, vừa định trách cứ hắn đừng có thi thoảng lại hét lên như thế thì bỗng chính bản thân lại rùng mình, ngơ ngẩn bất động, ánh mắt nhìn thẳng vào hai chân Khâu Nhiên.
Xương cốt cả người Khâu Nhiên lộ ra màu xanh xám yếu ớt nhưng chỉ có hai mảnh xương bánh chè là thoạt nhìn vô cùng cứng cỏi, giống như hai khối đá cuội bóng loáng.
“Đại thần tiên.” Triệu Tử Mại nhẹ gọi một tiếng, đầu nghiêng về phía Khâu Nhiên mà tìm tòi hai chân hắn, “Ngài nhìn hai mảnh xương kia đi.”
Tang quay đầu, trong mắt nó không còn trêu chọc nữa, thay vào đó là một tia cảnh giác khó mà phát hiện.
Biểu tình này bị Triệu Tử Mại nhạy bén nắm giữ được.
“Xương cốt.” Nó mấp máy môi, khóe miệng mang theo căng thẳng nói, “Ta đúng là vẫn nghi ngờ chuyện này.
Dù chấp niệm của ngươi có lớn thì cũng chỉ là một lão quỷ, sao có thể bò ra khỏi quan tài hoành hành khắp nơi như vậy? Hóa ra bởi vì hai mảnh xương này.”
Vừa dứt lời Khâu Nhiên đã kéo bước chân đi đến bên người nó, vạt áo nhỏ nước lên bè gỗ vẽ thành một đường tinh tế.
“Xương này là ai cho ngươi?” Tang híp mắt nhìn về phía nửa tròng mắt đã bị cá ăn của Khâu Nhiên và chậm rãi phun ra mấy lời này từ kẽ răng.
Ánh mắt Khâu Nhiên vẫn lạnh băng, miệng nói, “Ngươi cùng ta xuống dưới ta sẽ nói cho ngươi.”
Nói xong hắn bỗng nhiên nâng hai tay lên vói qua, ngón tay túm lấy bả vai Tang sau đó mang nó cùng nhau nhảy vào trong dòng nước siết.
Mặt sông bắn lên ngọn sóng ngập trời khiến ba người ở trên bè lúc này mới thấy lạnh thấu tim và phản ứng lại.
Triệu Tử Mại và Bảo Điền vội bò đến bên bè gỗ nhìn vào trong sông, nhưng mặt sông lúc này như một mảnh gương đen, ngoài ảnh phản chiếu của bọn họ thì chẳng thấy cái gì khác.
“Đại thần tiên cũng bị hắn kéo vào nước ư?” Liêu Thải Thần nơm nớp lo sợ đi đến phía sau Triệu Tử Mại rồi nhìn mặt sông đen nhánh sau đó hỏi một câu này, “Vậy chúng ta…… mấy người chúng ta làm sao đây?”
“Nó không chết được.”
Qua hồi lâu Liêu Thải Thần mới nghe thấy Triệu Tử Mại chậm rì rì nói ra mấy chữ này.
Hắn hơi sửng sốt bởi vì hắn có thể nghe được chút thản nhiên từ lời này.
***
Tang đang nhanh chóng chìm xuống, Khâu Nhiên túm chặt lấy nó, hai người bị hút vào một xoáy nước.
Dòng nước này đưa thẳng bọn họ tới đáy sông.
Trong lốc xoáy tràn ngập tiếng ai đó ngâm nga một lời kịch: “Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn chết chung huyệt.”
Lời kịch lặp đi lặp lại, giống như vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Tang sờ một bàn tay lên giữa lưng Khâu Nhiên, năm ngón tay không chút do dự cắm vào bên trong.
Xương cốt của Khâu Nhiên thực giòn, bị ngón tay cứng như thép của nó tùy tiện nhéo vài cái đã tan thành bột phấn.
Ngực hắn vỡ một cái lỗ lớn, bên trong lộ ra đầu ngón tay bị ngâm nước đến hơi trắng bệch.
Nhưng dù vậy tay hắn vẫn túm chặt lấy vai Tang, hai đầu gối càng kẹp chặt lấy chân nó rồi mượn sức dòng nước kéo nó xuống đáy sông.
“Cũng có chút tài lẻ.” Nói xong câu đó nó bỗng nhiên cảm thấy đùi mình tê dại, vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện hai mảnh xương bánh chè sắc bén kia lại cắm vào đùi nó cắt ra hai miệng vết thương thật sâu đồng thời gắn thân thể nó với Khâu Nhiên, khó mà tách rời.
“Đáng giận.”
Tang bị chọc giận, miệng nó niệm quyết sau đó bỗng nhiên có một cây châm đồng xuất hiện giữa hai ngón tay nó.
Tang lập tức đâm cây châm kia về phía Khâu Nhiên.
Sức mạnh của châm đồng kia thực kinh người, trong nháy mắt nó đâm vào sống lưng của Khâu Nhiên thì giống như kích hoạt kíp nổ trên mỗi phần xương cốt của hắn.
Khâu Nhiên cứ vậy nổ như pháo hoa trước mặt nó, hóa thành một làn xương khói màu xanh quanh quẩn trong dòng nước.
Tang cười lạnh một tiếng nhưng lại chợt nhíu lông mày.
Nó cảm thấy trên đùi truyền tới đau đớn.
Hai khối xương cốt không thuộc về Khâu Nhiên kia không những không vỡ vụn mà ngược lại lúc này chúng rời khỏi Tang, giống hai con mắt lấp lánh xoay tròn trong lốc xoáy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...