Hát xong Liêu Thải Thần và Dư Xuân Hoa vội vàng rời đi mang theo mấy thỏi bạc nặng trĩu.
“Nửa sau ngươi hát không tốt bằng nửa đầu đâu.” Lúc đi tới cửa lớn của Khâu gia, thấy gã sai vặt đã quay người trở lại trong viện Dư Xuân Hoa mới nhỏ giọng nói thầm với Liêu Thải Thần.
Nghĩ nghĩ sau đó ông ta thấy lòng mình cũng thư thái hơn một chút bởi vì Khâu Nhiên không tự mình tiễn bọn họ, hiển nhiên hắn cũng không phải quá để ý tới Liêu Thải Thần.
“Như vậy cũng tốt, để hắn bỏ tâm tư với ngươi đi, như thế trong lòng ta cũng yên tâm không ít.” Ông ấy cười cười lại phát hiện Liêu Thải Thần ở bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói gì nên hỏi, “Làm sao vậy? Ngươi cứ thất thần thế này từ nửa sau của vở diễn rồi.”
“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy cái gì đó không sạch sẽ.” Liêu Thải Thần cười cười, giọng hơi run.
Hắn ngước mắt nhìn rừng trúc ở phía trước sau đó nói nhỏ, “Rừng núi nơi này hoang vắng, quả nhiên không nên ở lâu, bầu gánh, chúng ta vẫn nên rời đi sớm mới tốt.”
Nghe hắn nói thế Dư Xuân Hoa lập tức cảm thấy lạnh người, ông ta không nói một lời mà kéo tay áo hắn vội vàng đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được vài bước thì trong rừng trúc bỗng có thêm một bóng người.
Kẻ kia không hề nhìn bọn họ mà lập tức đi tới Khâu trạch gõ cửa, tiếng động to như nổi trống.
Dư Xuân Hoa chỉ cảm thấy bóng người kia có chút quen mắt, đang muốn quay đầu nhìn thì lại bị Liêu Thải Thần lôi đi.
“Là Tống Hoàn.” Liêu Thải Thần đè giọng thật thấp thế nên Dư Xuân Hoa phí sức thật lớn mới nghe rõ.
“Không phải ngươi muốn tìm hắn sao? Thế này vừa khéo.”
Liêu Thải Thần vỗ vai ông ta nói, “Ngài hồ đồ rồi sao? Ta và hắn ở đây nháo lên để Khâu công tử biết chẳng phải ta sẽ lộ thân phận ư? Tống Hoàn chỉ thiếu ta mấy đồng tiền, nếu làm ầm ĩ chẳng phải mất nhiều hơn được?”
Dư Xuân Hoa liên tiếp gật đầu, “Cũng phải, chẳng qua không biết Tống Hoàn tới nơi này làm gì? Sao hắn lại quen Khâu công tử, thoạt nhìn bọn họ căn bản không phải người chung một đường.”
“Đừng để ý tới hắn, chúng ta vẫn nên về nhanh, trời đã tối lắm rồi.”
Liêu Thải Thần nhìn bầu trời phía trên rừng trúc, hắn thấy vài con quạ đen đang bay về phía Khâu trạch, miệng phát ra tiếng thét thê lương sau đó biến mất trong tòa nhà tiêu điều không chút ánh sáng kia.
***
Sau đó mấy ngày Khâu Nhiên đều không tới.
Dư Xuân Hoa sẽ có lúc không nhịn được nghĩ có phải vì nửa khúc sau Liêu Thải Thần hát không tốt nên mới đắc tội hắn hay không? Hoặc cũng có thể Tống Hoàn đã nói với hắn Liêu Thải Thần căn bản không phải nữ nhân chăng?
Nhưng nghĩ rồi nghĩ trong lòng ông ta vẫn thực sự kiên định hơn.
Vốn ông ta sợ Khâu Nhiên thực sự động tâm với Liêu Thải Thần rồi có ý nạp cưới thì bầu gánh như ông quả thực không biết phải ứng phó thế nào.
Có điều một ngọn sóng to gió lớn khác lại ập tới: Liêu Thải Thần cầm bạc Khâu Nhiên đưa rồi say sưa ở sòng bạc cả ngày lẫn đêm.
Lúc này đã liên tiếp vài ngày hắn chưa về đoàn kịch, phái người tới gọi hắn cũng không về.
Mà vé của buổi diễn lúc trước đã bán, Dư Xuân Hoa không thể không tìm người khác tạm thay thế hắn.
Nhưng dù thế vẫn có người xem bất mãn, có kẻ muốn trả vé, càng có nhiều kẻ uống nhiều gây chuyện khiến Dư Xuân Hoa ngày ngày sứt đầu mẻ trán, lửa giận xông lên.
Ngày này ông ta thật sự không thể nhịn cơn tức trong lòng nữa nên quyết định tự mình đi sòng bạc lôi Liêu Thải Thần về.
Ông ta hạ quyết tâm lần này mặc kệ là đánh hay mắng cũng phải trói được tên kia về, nếu không cái chức bầu gánh này ông cũng chẳng cần làm nữa.
Nhưng mới đi ra ngoài ông ta lại thấy Liêu Thải Thần đã tự mình về.
Hắn ngồi xổm ở chân tường, cầm một cây cỏ khô phất qua lại, bộ dạng giống như chứa đầy tâm sự.
Bộ dạng cô đơn của hắn lúc này khiến lửa giận tích tụ hồi lâu của Dư Xuân Hoa cũng tan đi một chút.
Ông ta đi qua hỏi Liêu Thải Thần, “Còn biết trở về hả? Còn nhớ rõ ngươi là người của đoàn kịch sao?”
Nghe thấy tiếng Dư Xuân Hoa thế là Liêu Thải Thần ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn Dư Xuân Hoa đã cứng đờ, miệng giật giật chỉ vào khuôn mặt sưng to đầy vết xanh tím của hắn.
“Ai…… Ai đánh ngươi thành cái dạng này?” Qua hồi lâu Dư Xuân Hoa mới lắp bắp nói ra một câu này.
Liêu Thải Thần lập tức khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt sưng phù, giằng co một lúc mới chậm rãi rơi xuống.
“Bầu gánh, ta thua, thua sạch sẽ, lại còn nợ một khoản lớn.
Bọn họ nói nếu trong vòng ba ngày ta không trả được tiền thì bọn họ sẽ tới lấy mạng của ta.
Giờ ta phải làm sao đây?”
Nghe xong lời này Dư Xuân Hoa tức giận đến dậm chân.
Ông ta biết Liêu Thải Thần không biết cố gắng nhưng không nghĩ hắn lại hồ đồ tới mức này, không những thua hết tiền Khâu Nhiên đưa mà còn thiếu một khoản tiền lớn.
Nhưng thấy bộ dáng đáng thương này của hắn ông ta cũng không đành lòng quá mức trách móc hắn, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng lại làm ra chuyện gì không thể vãn hồi Vì thế Dư Xuân Hoa chỉ có thể khuyên bảo một lần, trước tiên ổn định tinh thần cho hắn sau đó lại cho hắn mấy lượng bạc để hắn tới y quán khám bệnh.
Rốt cuộc thì làm cái nghề của bọn họ thì mặt là quan trọng nhất.
Liêu Thải Thần đi rồi Dư Xuân Hoa mới đốt một điếu thuốc lá sợi và ngồi ngay ngạch cửa hút.
Vừa hút ông ta vừa thở dài.
Với Liêu Thải Thần ông ta có chút thiên vị so với những người khác: Đứa nhỏ này tuy lông bông, làm việc cũng không nghiêm túc, cả ngày cà lơ phất phơ nhưng lại có thiên phú hát tuồng cực cao.
Dư Xuân Hoa đã làm nghề này vài thập niên nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn là hạt giống tốt khó có được.
Còn một lý do nữa chính là Liêu Thải Thần có vài phần tương tự đứa con trai mất sớm của ông ta thế nên có khi Dư Xuân Hoa nhìn hắn lại giống như nhìn thấy con trai mình.
Đối với một người như vậy ông ta khó tránh khỏi sinh ra yêu thương, việc quản giáo cũng thiếu nghiêm khắc hơn người khác.
Ông ta thường nghĩ Liêu Thải Thần biến thành dáng vẻ hôm nay có lẽ cũng có trách nhiệm của người làm ông chủ như mình.
Nhưng lúc đang trầm ngâm ông ta lại thấy Mục què đi ra.
Người kia thấy ông ta thì cười hì hì nói, “Làm sao vậy lão đệ, có chuyện gì phiền lòng sao? Vẫn là tên tiểu tử họ Liêu kia ư?” Nói xong thấy Dư Xuân Hoa không nói thế là ông ta tiếp lời, “Hôm nay ta chuẩn bị đi rồi, nếu ngươi không nói thì về sau cũng chẳng có ai nghe ngươi tố khổ đâu.”
Dư Xuân Hoa thở dài, “Đứa nhỏ này thực không biết cố gắng, ta thấy hắn lần này sợ không qua nổi, thiếu nhiều tiền như thế hắn không ở lại Thanh Châu này được nữa đâu.”
“Lại thua cuộc?” Mục què Ngồi xuống bên cạnh Dư Xuân Hoa, “Ta nói này, mọi việc đều phải xem số phận, trời sinh không có tài vận lại một hai phải đến sòng bạc thì chẳng phải sẽ táng gia bại sản sao?”
“Vậy phải làm sao đây? Nói hắn cũng không nghe.
Huynh đài, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta vẫn luôn có vài phần tình riêng với đứa nhỏ này.
Hắn lớn lên giống đứa con đi sớm của ta, hắn……”
Nói tới đây Dư Xuân Hoa dừng lại bởi vì ông ta thấy Mục què căn bản không nghe mình nói mà khẽ nhếch miệng nhìn chân tường đối diện.
Nơi đó có một người đang đứng, vóc người không cao nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ thanh tú.
Đây không phải Khâu Nhiên thì là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...