Liêu Thải Thần lại khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng nhấp trà sau đó nói chuyện với Dư Xuân Hoa, “Bầu gánh, trà này không tồi, ngọt nhẹ ôn hòa, mùi hương kín đáo, ông mau nếm thử.”
Dư Xuân Hoa nghĩ thầm tiểu tử này đúng là to gan, nhưng bề ngoài ông lại đứng lên chắp tay đi ra ngoài muốn đi dạo quanh sân hít thở không khí.
Vừa ra khỏi cửa là một bức tường, ngăn chính sảnh vừa cửa chính của tòa nhà với nhau.
Trên bức tường có điêu khắc đồ án mặt trời mọc trên biển mây, chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, như khói sóng mênh mông, phía trên là một vầng mặt trời giống như đang chiếu rọi, sáng quắc rực rỡ.
“Nhà có tiền đúng là làm cái gì cũng tinh xảo, không giống chúng ta, bốn biển là nhà, mỗi đêm có thể có một cái giường thoải mái để ngủ đã phải cảm tạ.” Dư Xuân Hoa cảm thán một câu sau đó dịch bước định rời đi.
Nhưng chưa đi được nửa bước ông lại bỗng quay phắt đầu lại nhìn bức tường rắn chắc phía trước.
Ông phát hiện mặt trời kia không phải được khắc lên mà là một cái lỗ được đục ra, bên kia hình như có ánh sáng chiếu vào.
Dư Xuân Hoa không biết đây là do chủ nhà cố ý hay vì nguyên nhân gì khác vì thế ông lại đi tới bên cạnh bức tường dán mắt lên hình mặt trời kia.
Thoạt nhìn thì không có gì nhưng ông ta lại bỗng nhiên “ớ” một tiếng và lùi về phía sau hai bước, miệng nói “Quái lạ thật.”
Liêu Thải Thần bị tiếng nói của ông ta hấp dẫn nên nhìn Dư Xuân Hoa hỏi, “Bầu gánh, xảy ra chuyện gì thế? Sao ông hoảng loạn vậy?”
Dư Xuân Hoa xoa xoa cổ, sau đó chỉ tay lên bức tường và nói, “Mặt trời này là một cái lỗ, ngươi nhìn gần xem có thể nhìn thấy gì?”
“Lỗ?” Liêu Thải Thần cũng không để việc này vào trong lòng, chỉ theo lời Dư Xuân Hoa nói mà bước về phía bức tường rồi ghé mắt nhìn vào trong cái lỗ.
Nhưng vừa nhìn hắn đã không nhịn được “Ai u” một tiếng, miệng hoảng hốt nói, “Ui, đối diện sao lại có một cái sân giống hệt cái này vậy? Vừa rồi lúc tới chúng ta đâu có nhìn thấy cái sân này.”
Nói xong câu đó hai người đều nhanh chóng rời xa bức tường và đi vòng ra phía sau, bốn con mắt đồng loạt nhìn về phía đối diện: Làm gì có cái sân nào, nhà cửa cũng không có, bên ngoài cửa viện chỉ là một rừng trúc, bóng cây san sát, lá xào xạc giống như tiếng bước chân.
“Hầy, hôm nay đúng là gặp được chuyện lạ.” Liêu Thải Thần cười hai tiếng sau đó định vòng lại phía vừa rồi để nhìn một lần nữa nhưng đúng lúc này đã có một bóng người đi ra từ chính sảnh.
Hắn mặc một bộ áo lụa màu xanh, chân đi ủng, tiếng đi đường cực nhẹ.
Nếu không phải Liêu Thải Thần quay đầu lại đúng lúc thì có lẽ hắn tới gần mà hai người cũng không biết.
“Khâu công tử.” Liêu Thải Thần sửng sốt sau đó ngơ ngẩn nhìn người kia và bất động.
Khâu Nhiên cười với hắn và nói, “Liêu cô nương đúng hẹn tới khiến Khâu mỗ rất cảm kích.
Vừa rồi có chút chuyện nhà phải xử lý nên mới để hai vị chờ lâu, thật xin lỗi.”
Dư Xuân Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Khâu Nhiên, thấy lời nói cử chỉ của hắn lộ ra lễ nghĩa thì lo lắng cũng tan đi.
Ông ta vốn đang sợ Khâu Nhiên là một kẻ ngang ngược thô lỗ, vạn nhất hắn phát hiện Liêu Thải Thần là nam nhân thì có lẽ cả gánh hát sẽ bị tao ương mất.
Vì thế ông ta ném hết việc lạ vừa rồi ra sau đầu và cười nói với Khâu Nhiên sau đó hỏi, “Không biết vì sao Khâu công tử lại mời chúng ta tới trong phủ hát tuồng vậy? Chẳng lẽ ngài không thích đoàn kịch vì nơi ấy ồn ào sao?”
Khâu Nhiên hơi hơi mỉm cười, “Đúng thế, ở nơi ấy nghe diễn đúng là phá hỏng cả vở diễn.”
“Nhưng việc hát tuồng này phải có vài người phối hợp, ngài chỉ mời mình Liêu…… A…… Cô nương tới thì sợ là diễn không được tốt.”
Khâu Nhiên chỉ khoát tay nói, “Không sao, diễn được hay không phải dựa vào người nghe cảm thụ, bầu gánh cứ yên tâm.”
***
Đêm nay Liêu Thải Thần hát cực tốt, vội nhưng không loạn, chậm nhưng không ngừng, tay áo dài như gần như xa, tầng tầng lớp lớp, trong hàm súc lại lộ ra tình nghĩa khó mà chia lìa Từng tiếng cao thấp không hề có gãy đứt mà nối tiếp hoàn hảo, hai tròng mắt như sương mù mang theo mị hoặc.
Đến Dư Xuân Hoa cũng kinh ngạc với diễn xuất của hắn, trong lòng không ngừng tiếc hận một hạt giống tốt như thế sao lại không quý trọng bản thân.
Nhưng vừa nghiêng đầu ông ta lại nhìn thấy Khâu Nhiên ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm Liêu Thải Thần nhanh nhẹn hát tuồng, hốc mắt có chứa hai hàng lệ.
“Xem ra những kẻ không thiếu bạc cũng có nỗi khổ, cũng giống như trong kịch đã nói: ‘mọi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, một khúc ca khó hát.’”
Nghĩ thế nên trong lòng ông ta cũng thả lỏng hơn, vừa lúc này thì Liêu Thải Thần cũng du dương uyển chuyển hát xong một âm cuối, kết thúc vở diễn.
Khâu Nhiên lau khóe mắt sau đó thong thả vỗ tay với Liêu Thải Thần lúc này còn chưa thả lỏng tư thế.
Đôi mắt hắn dán lên người đối phương không hề nhúc nhích.
Dư Xuân Hoa thầm than không tốt sau đó vội tiến lên kéo Liêu Thải Thần và quay đầu cười nói với Khâu Nhiên, “Khâu công tử, lớp trang điểm của Liêu cô nương hơi nhòe rồi, ta mang nàng tới phía sau vẽ lại.
Ngài uống rượu và đồ ăn trước, lát nữa ta lại mang nàng tới hát thêm một khúc nữa.”
Nói xong ông ta vội kéo Liêu Thải Thần ra ngoài, hai người không ai nói gì mà chỉ nhìn cây trúc bên lan can ngây người.
“Bầu gánh, ông nói xem vì sao Khâu công tử lại thích vở《 Tây Sương Ký 》này như thế?” Một lát sau Liêu Thải Thần mới yên lặng lẩm bẩm một câu, tay vuốt cằm mình.
“Có lẽ trong nhà mới có tang vợ?”
Sau khi nói xong ông ta như nghĩ gì đó mà nhìn thoáng qua nhà ở phía sau.
Thấy Khâu Nhiên vẫn ngồi cạnh bàn không nhúc nhích gì thì lại quay đầu nói với Liêu Thải Thần, “Cũng nên đi vào rồi, ngươi hát xong là chúng ta thu bạc và nhanh chóng chạy thôi, đừng trì hoãn ở nơi này quá lâu.”
“Xem ông cẩn thận kìa.” Liêu Thải Thần cười lạnh một tiếng sau đó xoay người định đi vào trong nhưng vừa xoay người một cái hắn đã như thấy một người: Nửa người trên không rõ lắm, nhưng nửa người dưới mang theo vạt váy đỏ sắc quả hạnh có hình thêu phượng hoàng.
Người nọ lướt qua rừng trúc, cực kỳ chói mắt.
Hiện tại làn váy bị gió thổi bay lên giống như một chiếc ô căng gió treo trên mặt đất nhẹ đong đưa.
“Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt……”
Nàng ta nhẹ nhàng ngâm xướng một câu này, cả người trực tiếp xuyên qua bức tường ở cuối rừng trúc, chỉ có làn váy để lại một vệt màu đỏ trong bóng đêm.
Vạt váy kéo dài như vệt máu, sau đó chậm rãi biến mất.
“A.”
Liêu Thải Thần bị cảnh tượng đột ngột này dọa sợ thất thanh kêu to, cả người lùi về sau hai bước.
Sau lưng hắn đụng phải khung cửa làm kinh động người bên trong.
“Liêu cô nương làm sao vậy?”
Khâu Nhiên đẩy cửa từ bên trong ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Liêu Thải Thần sau đó mỉm cười nói, “Chẳng lẽ Liêu cô nương thấy quạ ư? Viện này có chút không tốt, đặc biệt nhiều quạ, tiếng kêu ban đêm nghe cũng rất thấm người.”
“Phải, chính là con quạ.”
Liêu Thải Thần kiềm chế sợ hãi trong lòng nói ra một câu này, nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết thứ hắn nhìn thấy tuyệt đối không phải là quạ, tuyệt đối không phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...