Bệnh tình của Thiên Vũ càng lúc càng nguy kịch, cơn đau tim kéo dài không chỉ mấy phút như lúc trước mà có khi kéo dài gần cả nửa tiếng đồng hồ. Sức khỏe của hắn kém dần đi, làn da xanh tái, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi, dáng vẻ băng lãnh. Kể từ lúc phải nhập viên, hắn tuyệt nhiên không nói một câu gì, cũng không kêu la. Quá mệt, hắn sẽ nằm im trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Nếu không mệt, hắn đứng lặng trước cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn ra bên ngoài. Y tá và bác sĩ trong bệnh viện có cảm giác hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào. Mỗi lúc thấy hắn ngước mắt nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, họ lại lo sợ như thế.
Thiên Vũ không từ chối uống thuốc và điều trị như trước đây. Hắn ngoan ngoãn uống thuốc do y tá đưa, để bác sĩ tiêm thuốc, để họ làm xét nghiệm, bất cứ yêu cầu gì của họ, Thiên Vũ cũng đáp ứng. Lẽ ra điều này phải đưa đến một kết quả tốt, nhưng tinh thần của hắn đã suy sụp đến mức không thể cứu chữa nổi. Hắn không có ý định muốn sống tiếp, hắn đã chán sống từ lâu rồi.
Bà Lâm Khiết đến căn nhà cũ của hai mẹ con Thu Cúc. Bà không còn thái độ cao ngạo và khinh người như lần trước, bà đã gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng.
Bầu trời hôm nay âm u, không có nắng, không khí tươi mát.
Trong phòng khách, bà Thu Hồng và Thu Cúc ngồi một bên, bà Lâm Khiết ngồi một bên.
“Thu Cúc ! Tôi xin cô hãy đến thăm thằng Thiên Vũ một lần được không ? Nó…nó sắp chết rồi.” Bà Lâm Khiết vừa khóc vừa cầu xin Thu Cúc.
Thu Cúc cắn chặt môi đến tái xanh, nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má thon gầy.
“Những lời nói trước đây, coi như tôi xin lỗi cô, xin cô bỏ qua cho tôi. Thằng Thiên Vũ kể từ khi chia tay với cô, nó không còn cười nữa, cũng không nói một câu gì. Hàng ngày nó sống vật vờ như một chiếc bóng. Nó ngoan ngoãn chấp nhận điều trị cũng chỉ là để đối phó mà thôi, nó đang chờ thần chết đến đón nó đi.” Bà Lâm Khiết gần như quỳ xuống cầu xin Thu Cúc: “Nếu cô không đến thăm nó, nó sẽ chết mất. Nó không còn tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ cô.”
Thu Cúc vội đỡ lấy bà Lâm Khiết, hai tay run run: “Bác…bác đừng quỳ. Cháu sẽ đến thăm anh Thiên Vũ, cháu sẽ đi, xin bác đừng làm thế.” Truyện này đang được đăng tải tại : San Truyen
Bà Thu Hồng khóc theo Thu Cúc. Bà che dấu đau khổ và mất mát vào trong đáy mắt.
“Thu Cúc ! Con…..” Bà Thu Hồng nghẹn ngào, nói không ra hơi.
Thu Cúc chua xót, quay sang nhìn bà Thu Hồng: “Coi như vận mệnh đã an bài. Tình duyên giữa con và anh Thiên Vũ chỉ đến đây mà thôi.”
“Nhất định thằng Thiên Vũ sẽ chữa được khỏi bệnh. Tôi xin cô đừng bỏ nó.” Bà Lâm Khiết nắm chặt lấy tay Thu Cúc. Bà kinh sợ khi nghe Thu Cúc nói những lời khiến bà không hiểu nổi. Bà tưởng Thu Cúc cho rằng Thiên Vũ không sống được bao lâu.
“Cháu tin chứ, nhất định anh ấy sẽ chữa được khỏi bệnh. Anh ấy là một thiên sứ, anh ấy không thể chết được, còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ anh ấy chữa bệnh cho họ.” Thu Cúc nói với một nụ cười trên môi. Tuy rằng nước mắt vẫn không ngừng tuôn chảy, nhưng bà Lâm Khiết không thấy bi ai và thống khổ trong mắt Thu Cúc, mà chỉ thấy có một sự giải thoát.
Bà Thu Hồng khóc nấc, chỉ có bà mới hiểu được ý nghĩa lời nói của Thu Cúc. Bà đã hại chết con bà, đã hủy đi tương lai tốt đẹp của Thu Cúc.
Thu Cúc theo bà Lâm Khiết đến bệnh viện.
Thiên Vũ đang đứng cạnh cửa sổ, hai tay đút vào túi áo bệnh nhân, mắt lơ đãng nhìn những đám mây màu trắng mang nặng hơi nước trên bầu trời.
Y tá đến thay chăn mền và dọn dẹp phòng bệnh. Họ cố gắng không gây tiếng động, tránh cho Thiên Vũ giật mình.
Thiên Vũ hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của chính mình. Nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bệnh mở ra rồi lại nhẹ nhàng khép lại, hắn cũng không buồn quay đầu lại nhìn.
Tiếng bước chân khua nhẹ trên nên gạch, mùi hoa cúc thoang thoảng bay trong gió.
Thiên Vũ cứng đờ người, nhịp tim trong lồng ngực mỗi lúc một tăng cao. Hắn đang rất mong tất cả không chỉ là ảo mộng, nhưng lại sợ đánh lừa chính mình.
“Anh Thiên Vũ !” Thu Cúc nghẹn ngào gọi.
Thiên Vũ chầm chậm quay lại nhìn. Khi hình ảnh của Thu Cúc lọt vào đáy mắt, Thiên Vũ thấy hơi thở của mình hỗn loạn. Hắn nhìn vào mắt Thu Cúc thật lâu, như thể sợ Thu Cúc sẽ biến mất nếu hắn vô tình chớp mắt.
Thu Cúc vừa cười vừa khóc, tay vươn ra, hai đầu ngón tay chạm nhẹ vào đuôi mắt Thiên Vũ: “Anh gầy đi nhiều quá, sắc mặt cũng không được tốt.”
“…………………….” Thiên Vũ im lặng không nói gì. Khi biết tất cả không phải là mơ, mà là thật, Thu Cúc thật sự đang hiện diện trước mắt hắn, Thiên Vũ khó khăn mở miệng: “Cô đến đây làm gì ?”
Mặc dù lòng hắn đau như kim đâm, mặc dù hắn mong Thu Cúc đến đây thăm hắn biết bao, nhưng hắn không muốn Thu Cúc thương hại hắn, thứ mà hắn cần là tình cảm chân thành của Thu Cúc.
“Em đến đây thăm anh.” Thu Cúc cố nén lệ bi thương, run rẩy nói tiếp: “Anh…anh có thể tha thứ cho em được không ? Em biết em sai rồi, em không nên trốn tránh tình cảm của chính mình mới phải, cũng không nên quá tự ti khi thấy mình thua kém anh nhiều quá.” Thu Cúc vòng tay ôm lấy thân hình cứng đơ của Thiên Vũ: “Em thật ngu ngốc khi cho rằng chỉ có xa anh mới giúp anh làm nên sự nghiệp. Nhưng bây giờ em không muốn nữa, anh nói em ích kỉ, em ngu ngốc cũng được, em cần anh, em yêu anh, em không muốn mất anh, cùng lắm thì cả hai chúng ta cùng nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất.”
Thu Cúc càng nói càng kích động, mặt vùi vào ngực Thiên Vũ, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo của Thiên Vũ.
“Cô nói dối, cô không hề yêu tôi. Cô đến đây thăm tôi chỉ vì cô thương hại tôi mà thôi.” Thiên Vũ thô bạo đẩy Thu Cúc ra.
Thiên Vũ rất rất muốn ôm chặt lấy Thu Cúc, vĩnh viễn không muốn buông ra. Nhưng hắn phải cố đè nén cảm xúc của chính mình. Hắn đã quá tuyệt vọng rồi, hắn không muốn trở thành một tên khờ lần nữa.
Thu Cúc thê lương vừa cười vừa khóc. Cầm lấy một cây kéo, Thu Cúc đau khổ hỏi: “Nếu em tự sát trước mặt anh, anh sẽ tin em yêu anh thật lòng chứ ?”
Thiên Vũ kinh hoàng nhìn cây kéo trong tay Thu Cúc.
Thu Cúc dơ cao cây kéo, chuẩn bị đâm xuống trái tim mình.
Thiên Vũ lao đến, giằng lấy cây kéo trong tay Thu Cúc.
“Choeng !” Cây kéo bị ném xuống nền gạch, tạo nên một âm thanh lạnh lẽo.
Thiên Vũ ôm siết lấy Thu Cúc, ôm thật chặt, ôm chặt đến nỗi Thu Cúc không thở nổi, từng khớp xương cũng muốn gãy lìa: “Từ sau, em đừng bao giờ hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế này nữa. Anh không muốn mất em, càng không muốn em chết trước mặt anh.”
“Em hứa.” Thu Cúc khóc vì cảm động. Nỗi đau và mất mát vẫn còn trực chờ, nhưng tạm thời cả hai không phải xa nhau nữa.
Đứng bên ngoài cánh cửa phòng bệnh, bà Lâm Khiết bịt chặt miệng, nước mắt thấm ướt kẽ ngón tay. Bà đang hối hận, đang tự dằn vặt chính mình. Bà tự thấy bản thân đã làm sai quá nhiều chuyện, nếu bà chịu thấu hiểu cho tình cảm của Thiên Vũ và Thu Cúc, có lẽ bi kịch ngày hôm nay đã không xảy ra sớm như thế. Nếu bà yêu thương và quan tâm đến Thiên Vũ nhiều hơn, Thiên Vũ đã không phải sống trong cô độc và lạnh lẽo. Hết thảy đều là lỗi của bà.
Ông Thiên Long choàng qua vai bà Lâm Khiết, dìu bà bước đi.
Thu Cúc bón cháo cho Thiên Vũ ăn, kể chuyện mấy ngày sống ở quê cho Thiên Vũ nghe. Dần dần Thiên Vũ đã quên đi bệnh tật của mình, cũng quên đi ám ảnh về cái chết.
Ngày hôm sau, Tuấn Nam đưa Thu Phương đến thăm Thiên Vũ.
Lúc cả hai bước vào, thấy Thu Cúc đang đọc truyện cho Thiên Vũ nghe. Lần đầu tiên kể từ khi Thiên Vũ nhập viện, cả hai mới thấy Thiên Vũ nở một nụ cười, sắc mặt cũng đã khá hơn trước rất nhiều.
“Anh Thiên Vũ ! Em và anh Tuấn Nam đến thăm anh.” Thu Phương lúc nào cũng ồn ào như thế.
Thu Cúc ngẩng đầu nhìn cả hai, trên môi nở một nụ cười dịu dàng: “Hai người đã đến rồi.”
Thu Phương bá cổ Thu Cúc, cúi đầu nhìn cuốn sách đặt trên đùi Thu Cúc: “Mày đang đọc sách gì thế ?”
“Sách văn học.” Thu Cúc gõ nhẹ vào đầu cô bạn thân.
“Ai chẳng biết đây là sách văn học, nhưng là truyện gì.” Thu Phương bĩu môi, bất mãn khi bị Thu Cúc đánh.
“…………….” Thu Cúc lật dở bìa sách cho Thu Phương xem.
Thu Phương vuốt cằm: “Không ngờ mày và anh Thiên Vũ lại thích loại truyện này.”
“Sáng nay, tinh thần và sắc mặt của cậu trông khá tốt.” Tuấn Nam cười cười, trêu chọc Thiên Vũ: “Xem ra phải cảm ơn công lao của ai kia.”
Thiên Vũ lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tuấn Nam.
“Anh nói có gì sai đâu mà cậu mày trừng mắt ?” Tuấn Nam không sợ chết tiếp tục trêu đùa.
Thu Phương lập tức kéo Tuấn Nam đến một góc, cách xa Thiên Vũ và Thu Cúc.
“Anh không thể ngồi yên được à ? Đến thăm Thiên Vũ, anh phải nói vài lời động viên, hay đại loại như thế chứ ? Nếu không biết nói gì, anh im lặng cũng được, có ai bắt anh phải lên tiếng đâu.” Thu Phương nghiến răng, cực kì không hài lòng với cách nói chuyện của Tuấn Nam.
Tuấn Nam gãi đầu: “Em đừng nóng giận. Anh ngồi im là được chứ gì ?”
“Anh biết điều ngay từ đầu có phải là hay hơn không.” Thu Phương phẩy tay, không chú ý đến Tuấn Nam nữa, quay lại hỏi chuyện Thu Cúc và Thiên Vũ.
Tình cảm của bốn người đã khăng khít và gắn bó hơn trước. Tuấn Nam không còn coi Thiên Vũ là địch thủ nữa. Thiên Vũ tuy không mấy khi nói quá năm câu với Tuấn Nam, nhưng cũng đã dần chấp nhận mình có một người anh họ là hắn.
Buổi chiều, ông Lâm Phong, ông Trung Dũng và bố mẹ Thiên Vũ đến thăm Thiên Vũ.
Ông Lâm Phong rất vui mừng và hài lòng khi thấy Thiên Vũ và Thu Cúc lại bên nhau như xưa.
Bà Lâm Khiết đã chấp nhận Thu Cúc yêu Thiên Vũ. Thái độ của bà đã thay đổi hoàn toàn. Bà đã cởi mở và đối xử với Thu Cúc dễ chịu hơn trước nhiều lần.
Chờ cho Thiên Vũ ngủ, Thu Cúc đi theo ông Lâm Phong, ông Trung Dũng, bà Lâm Khiết và ông Thiên Long ra khỏi phòng bệnh.
“Cháu có thể hỏi một chút được không ạ ?” Thu Cúc lễ phép hỏi ông Lâm Phong.
“Cháu hỏi đi.” Ông Lâm Phong hiền từ nhìn Thu Cúc.
“Anh Thiên Long sẽ chết nếu không được thay tim đúng không ạ ?” Thu Cúc run giọng, lệ trên khóe mi có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bốn người lớn thở dài, sắc mặt của họ dần tái đi.
Một lúc sau, ông Lâm Phong mới có cam đảm trả lời: “Đúng thế. Nhưng mà cháu yên tâm, ông đã liên lạc với các bệnh viện trên khắp cả nước rồi, sẽ nhanh có kết quả thôi.”
Thu Cúc siết chặt nắm tay, mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cắn môi đến tái xanh. Thân hình nhỏ bé của Thu Cúc lung lay sắp đổ, nước mắt trên má Thu Cúc ồ ạt rơi xuống. Thu Cúc đau lòng quá, đau đến nỗi không thở được, sắp mất đi người mình yêu nhất trên đời, ai mà chẳng đau khổ, chẳng thương tâm, chẳng sống không bằng chết. Nhưng …..trên môi Thu Cúc nở một nụ cười.
“Cháu có một việc cần sự giúp đỡ của mọi người. Mong mọi người hết lòng giúp đỡ cháu và giấu kín chuyện này không được cho anh Thiên Vũ biết.” Thu Cúc nhìn vào mắt từng người bằng tấm lòng thành khẩn và van xin.
“Cháu nói đi.” Ông Lâm Phong có cảm giác Thu Cúc sắp nói một chuyện rất hệ trọng, mà chuyện này có liên quan đến chuyện sống chết của Thiên Vũ và Thu Cúc.
Thu Cúc quay lại nhìn hình ảnh ngủ say của Thiên Vũ qua lớp cửa kính. Thiên Vũ ngủ thật say, thật bình yên, ánh nắng vờn nhẹ trên mặt và trên tóc Thiên Vũ, phảng phất như một thiên sứ trong đôi cánh màu trắng. Người như Thiên Vũ không thể chết được. Thu Cúc tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...