Hương Sắc Tình Yêu

Thu Cúc chạy, chạy mãi, chạy trong cơn mưa tầm tã, tiếng sấm chớp vang bên tai, thỉnh thoảng có một tiếng sét xé ngang bầu trời. Mưa quất vào mặt, vào bộ quần áo mặc trên người, tóc bệt vào trán, đuôi tóc nhỏ ròng ròng nước mưa. Lạnh, cái lạnh thấm sâu vào da thịt, nhưng Thu Cúc không cảm thấy lạnh. Thế giới xung quanh Thu Cúc đều tối đen, mù mịt, ảm đạm và thê lương giống như bầu trời đêm không có trăng sao, chỉ có mưa gió và sấm chớp.
Thu Cúc đi, đi mãi đến khi giật mình tỉnh lại, thấy mình đã đứng trước cổng nhà trọ của Thiên Vũ. Thu Cúc lặng lẽ nhìn, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, lòng Thu Cúc quặn đau. Thu Cúc đứng thẳng người, cả thân hình đều run run. Khóc, khóc đến đến khi tiếng nói đã trở nên khản đặc. Mưa gió rít gào đã lấn át đi tiếng khóc của Thu Cúc.
Đèn trong nhà trọ vẫn sáng, vào giờ này chắc hẳn Thiên Vũ đang say sưa bên trang giáo án, đang theo dõi diễn biến của từng con số trên màn hình. Hai người cách nhau không bao xa, nhưng Thu Cúc thấy xa quá, xa đến nỗi không còn có thể chạm vào nhau nữa. Thu Cúc run run chạm vào cánh cổng sắt, định mở cửa bước vào trong, nhưng đột nhiên có một sức mạnh vô hình đã ngăn Thu Cúc lại, tiếng nói của bà Thu Hồng hiện rõ mồn một trong đầu.
Không ! Không ! Thu Cúc ôm lấy đầu, thống khổ gào lên, nước mắt giống như suối nguồn không bao giờ cạn. Thu Cúc đi giật lùi từng bước, mắt đau đáu nhìn hình bóng người thương qua khung cửa sổ. Người đó đang suy nghĩ gì mà khuôn mặt suy tư, vầng trán khẽ nhăn lại ? Người đó có nhớ đến mình không ? Có biết rằng… Thu Cúc bịt chặt miệng, cố xua đi những suy nghĩ không hay trong đầu.
Đúng ! Thu Cúc bây giờ làm gì còn tư cách để ở bên người ấy nữa. Hai người là…. Thu Cúc cắm đầu bỏ chạy, bỏ chạy thật nhanh. Bộ quần áo ướt sũng nước mưa, khi Thu Cúc chạy ra khỏi nhà, giày cũng quên mang theo, bàn chân trần của Thu Cúc mài sát trên bề mặt đường xi măng, máu rớm pha loãng với nước mưa. Thu Cúc không cảm thấy đau cũng không cảm thấy lạnh.
Thu Cúc đi lang thang trên vỉa hè, đi lướt qua từng gốc cây, từng góc phố. Bóng đèn điện của các quán ven đường phản chiếu xuống mặt đường ướt sũng nước mưa. Tiếng xe cộ phóng nhanh, tiếng nước mưa rơi lộp bộp xuống mặt đường, trên mái nhà, tiếng nhạc xập xình phát ra từ các cửa hàng bán quần áo và giày dép. Thu Cúc đi và đi, đi không biết bao lâu, đã đi không biết bao nhiêu gốc cây, bao nhiêu cửa hàng, da dẻ tái nhợt vì nước mưa, môi thâm lại, nước mắt đỏ hoe.
Đêm tối, mưa gió và sấm chớp, người đi đường phóng vùn vụt qua Thu Cúc, không có ai dừng lại, cũng không có ai để ý đến một thân hình nho nhỏ đang đi lang thang bất định trên vỉa hè.
Bà Thu Hồng đã cầm ô đi tìm Thu Cúc ngay sau khi Thu Cúc chạy ra khỏi nhà. Hai mẹ con đi theo hai hướng khác nhau, cùng lang thang trên vỉa hè. Một người đau khổ vì không còn được tiếp tục ở bên cạnh người con trai mà mình yêu nữa. Một người lại tự trách, tự dằn vặt chính bản thân mình đã không nói rõ sự thật ngay từ đầu cho người kia biết để rồi chuyện đáng tiếc này đã xảy ra.
Bộ quần áo trên người bà Thu Hồng cũng dần dần ướt sũng nước mưa, lòng bà tê tái vì đau, bà cũng không cảm thấy lạnh, chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được Thu Cúc, mong được ôm Thu Cúc vào lòng, mong được dỗ dành Thu Cúc, mong được nói ngàn vạn câu xin lỗi với Thu Cúc.
Thu Cúc đi lang thang đến gần một giờ đêm mới lê thân xác mệt mỏi, rệu rã trở về nhà. Về đến trước cổng, Thu Cúc nằm úp xụp xuống đất, mặc cho gió mưa quất vào người.
Sức khỏe của bà Thu Hồng không được tốt, chỉ đi tìm Thu Cúc được hơn một tiếng đồng hồ, bà đã phải gọi tắc xi trở bà đi khắp phố tìm Thu Cúc. Trong màn mưa, mưa giăng kín lối đi, mưa đan dày như một tấm thảm, bà Thu Hồng cố nhìn xuyên màn mưa, cố tìm kiếm thân hình nhỏ nhắn của con gái khắp các nẻo đường quen thuộc nhưng không thấy.
Lúc bà Thu Hồng bất lực, nén lệ bi thương trở về nhà, đã thấy con gái ngồi co ro trước cổng, như một chú chó con đi lạc.
Bà Thu Hồng buông rơi chiếc ô, lao lại, ôm chặt lấy thân thể lạnh ngắt của con gái vào lòng, giọng tắc nghẹn: “Thu Cúc ! Thu Cúc !”
Thu Cúc đã mất hết cảm giác, để mặc cho bà Thu Hồng lay gọi, để cho bà dìu đi vào trong nhà. Khi bà Thu Hồng giúp Thu Cúc thay quần áo, những giọt nước mắt thê lương ồ ạt rơi xuống má. Bà Thu Hồng khóc theo Thu Cúc, hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Ngoài khung cửa sổ, gió vẫn thét gào, tiếng sấm chớp không ngừng vang.

………………….
Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ Thiên Vũ đến đón Thu Cúc đi học. Bà Thu Hồng sau một đêm mất ngủ, sắc mặt bà tái nhợt, quầng mắt thâm đen. Chỉ có sau một đêm, bà trông như đã già đi mấy tuổi. Thu Cúc đang bị sốt nặng, nằm mê man trên giường. Tối hôm qua bà đã gọi cho Thu Cúc uống thuốc hạ sốt, sáng nay đã thấy khá hơn, nhưng tinh thần của Thu Cúc bị tổn thương nặng nề, sợ rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn có thể nở được một nụ cười nữa. Tất cả là tại bà !
Thiên Vũ bấm chuông cổng, bà Thu Cúc lau lệ trên khóe mắt, loạng choạng bước ra mở cổng cho Thiên Vũ.
“Chào cô !” Thiên Vũ lễ phép chào hỏi bà Thu Hồng: “Thu Cúc đã dậy chưa ạ ?” Thiên Vũ vừa nói vừa quan sát sắc mặt tái nhợt và trắng xanh của bà Thu Hồng. Bà trông phờ phạc và mệt mỏi thấy rõ.
“Cô không sao chứ ? Có cần cháu đưa cô vào bệnh viện không ?” Thiên Vũ quan tâm hỏi. Từ lúc phát hiện ra mình yêu Thu Cúc, Thiên Vũ đã coi bà Thu Hồng như mẹ ruột của mình.
“Cô..cô không sao.” Bà Thu Hồng suy yếu trả lời. Lòng bà cực kì chua xót và thống khổ. Bà thật sự rất thích Thiên Vũ, cũng coi Thiên Vũ như con đẻ của mình. Bà luôn mong Thiên Vũ và Thu Cúc là một đôi, có thể cùng nhau tạo dựng một tương lai hạnh phúc, nhưng….cố ngăn dòng lệ trực trào trong khóe mắt, bà Thu Hồng nói: “Thu Cúc đã đi học rồi. Vừa mới sáng sớm nó đã ra khỏi nhà.”
Thiên Vũ cau mày nhìn bà Thu Hồng, cố đọc suy nghĩ trong ánh mắt bối rối và mờ đục hơi nước của bà. Thái độ của bà Thu Hồng khiến Thiên Vũ nghi ngờ: “Thu Cúc đã đi học rồi sao ? Sáng nay lớp cô ấy bận gì mà đi học sớm thế ?”
“Cô cũng không biết nữa, hình như là bận công tác đoàn gì đấy.” Bà Thu Hồng thật lòng không muốn nói dối, nhưng không còn cách nào khác, bà không muốn Thiên Vũ biết được sự thật, không muốn Thiên Vũ bị tổn thương, ngay cả Thu Cúc cũng thế. Chính Thu Cúc đã dặn bà nói như thế với Thiên Vũ.
“Vậy à…” Thiên Vũ hơi buồn và thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần: “Nếu cô ấy đã đi học rồi, cháu cũng phải đi học đây.”
“Ừ, cháu đi đi.” Bà Thu Hồng nhỏ nhẹ, đau xót nhìn Thiên Vũ, cầu mong Thiên Vũ sớm quên được Thu Cúc, sớm quên đi mối tình oan trái này.
Thiên Vũ đi rồi, bà Thu Hồng vẫn đứng lặng nhìn theo. Bà cảm thấy có lỗi với Thu Cúc và Thiên Vũ. Nếu không phải tại bà, hai đứa trẻ thiện lương và trong sáng này sẽ không phải chịu quá nhiều đả kích như thế.
Sáng nay sắc trời ảm đạm, mây đen che kín cả bầu trời, báo hiệu một cơn giông sắp tới. Kéo cao cổ áo khoác, bà Thu Hồng co ro đi vào trong nhà.
Thu Cúc bấu chặt lấy song sắt cửa sổ, mắt mờ mịt nước, lòng tê tái vì đau, nỗi đau ngấm sâu vào tận xương tủy.
“Anh Thiên Vũ ! Xin lỗi ! Xin lỗi !” Nước mắt trên má Thu Cúc lặng lẽ rơi, Thu Cúc thì thầm, không ngừng lặp lại một điệp khúc: “Nếu có kiếp sau, em nguyện sẽ trả lại cho anh tất cả ân tình mà em đã thiếu nợ anh.”
Bà Thu Hồng bước vào phòng. Đứng nhìn con gái khóc, bà cũng khóc theo. Bà biết mình không đủ tư cách để xin con gái tha thứ, bà là một người mẹ tồi tệ.

“Thu Cúc ! Con…..” Bà Thu Hồng nghẹn ngào, nói không ra hơi.
Thu Cúc quay lại nhìn bà Thu Hồng: “Chúng ta thu xếp hành lý đi thôi.”
“Con…con thật sự sẽ không hối hận về quyết định của mình ?” Bà Thu Hồng rất muốn chạm vào Thu Cúc nhưng bà không dám.
“Nếu quên được thì hãy cố quên đi. Biết là không thể đến được với nhau mà cứ cố, sẽ chỉ khiến cả hai đau khổ thêm mà thôi.” Thu Cúc chua xót quay lại nhìn ra sân vườn, nơi ấy vừa có một chàng trai mặc một bộ quần áo màu trắng đứng chờ người yêu, nhưng nay đã không còn nữa rồi.
Thu Cúc lẳng lặng đi thu xếp hành lý. Mặc dù cơ thể lung lay sắp đổ, mặc dù lòng thống mãi không nguôi, muốn gào khóc và thét vang nhưng lại giả vờ bình thản như không có việc gì.
Bà Thu Hồng muốn ngăn Thu Cúc lại, muốn Thu Cúc hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cổ họng bà tắc nghẹn, bà lại không nói được câu gì. Mỗi người đều có lòng tham và ích kỉ của riêng mình, bà cũng thế. Siết chặt nắm tay, bà không cho phép mình nghĩ lung tung nữa. Cùng Thu Cúc thu dọn hành lý, chẳng mấy chốc mà xong.
Thu Cúc kéo lê một va ly hành lý nho nhỏ trên sân vườn. Nước đong đầy trong hốc mắt, rất muốn khóc to, nhưng cố cắn chặt môi, cố tự an ủi bản thân mình là hãy cố lên.
Ra đến cổng, khi cánh cổng sắt khép lại sau lưng, Thu Cúc quay lại nhìn căn nhà mình đã gắn bó hơn 10 năm một lần cuối. Bầu trời càng lúc càng tối đen, gió thốc vào mặt, hơi lạnh ngấm vào da thịt. Chiếc áo khoác màu trắng buộc ngang eo của Thu Cúc bay phần phật, mái tóc bị gió thổi rối tung, cát bụi bay mù mịt, những chiếc lá khô bị gió cuốn tròn, xoắn tít lên cao theo một điệu vũ.
Mưa bắt đầu rơi, Thu Cúc và bà Thu Hồng đi trong cơn mưa, cả hai im lặng không nói gì. Đi được một quãng đường khá xa, cả hai đã gần như bị ướt hết. Bà Thu Hồng vẫy tay gọi một chiếc tắc xi.
Ngồi trên xe tắc xi, Thu Cúc ngoái đầu lại, nhìn khu phố quen thuộc mình đã đi đến mòn nhẵn cả gót giày, nhớ lại ngày thơ bé đã chạy nhảy nô đùa ở đây, từng hàng cây và góc phố đều im đậm dấu ấn trong lòng Thu Cúc. Bây giờ Thu Cúc phải tạm biệt rời xa nó, có lẽ phải lâu lắm Thu Cúc mới có thể quay trở về, chờ đến khi nào có thể quên được người kia, và người ấy cũng không còn nhớ đến Thu Cúc nữa.
…………………………..
Học sinh trong trường cấp ba Gia Khánh đều đã nghỉ học hè gần hết, chỉ có học sinh lớp 12 phải đi ôn thi tốt nghiệp và đại học, ngày thi sắp đến gần rồi, không một đứa nào dám chểnh mảng chuyện học hành, ngay cả những đứa lười biếng cũng không còn dám la cà chơi bời nữa, không khí học tập tưng bừng khắp nơi.
Sáng nay trời đổ mưa to, bọn học sinh năm cuối ngồi trong lớp, tụm năm tụm bảy tán gẫu với nhau, có đứa nổi hứng thi sĩ nghé đầu qua cửa sổ nhìn mưa bay bay ngoài sân trường, nhìn những chiếc lá bàng và lá phượng đang rung rinh bay theo gió, nhìn những cánh hoa phượng màu đỏ đang được nước mưa rửa trôi. Thế giới của bọn học sinh chỉ là những đứa ăn chưa no lo chưa tới, thậm chí cũng không biết mai mau mình định làm gì, chọn trường đại học và cao đẳng cũng không phải theo nguyện vọng của mình mà đôi khi là do đua đòi theo bạn bè, thấy con bạn thân hay thằng bạn thân mình thi vào, cũng muốn đi theo cho có bạn có bè, ít người xác định được mục tiêu của mình như Thu Cúc và Thu Phương.
Thu Phương ngồi trong lớp buồn bực chờ Thu Cúc. Nhìn đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay liên tục, thấy đã gần đến giờ vào lớp mà Thu Cúc vẫn chưa thấy đâu. Không thể chịu đựng hơn được nữa, Thu Phương liền mở điện thoại di động gọi cho Thu Cúc.

Thu Cúc và bà Thu Hồng chuyển nhà. Thu Cúc tâm trạng đang không vui và đau khổ đã tắt nguồn điện thoại từ lâu, cũng không biết đã ném nó ở xó xỉnh nào rồi.
Thu Phương gọi hơn năm cuộc gọi mà không được. Quá bực bội, Thu Phương liền gọi cho Thiên Vũ.
Thiên Vũ tưởng Thu Cúc đã đến trường học nên hắn không có vội đến trường cấp ba Gia Khánh kiểm tra xem Thu Cúc đã đến trường chưa, hắn dự định khi nào học xong hai tiết vào buổi sáng, sẽ lái xe đến trường cấp ba Gia Khánh tìm Thu Cúc sau.
“Anh Thiên Vũ ! Anh đã đưa Thu Cúc đi đâu rồi ? Trời đang mưa to, có phải hai người đã tránh mưa ở một chỗ nào đó không ?” Thu Phương mỗi khi nóng nảy đều dặt cho người khác một lô một lốc câu hỏi, mà không biết đã khiến người khác phải dở khóc dở cười như thế nào.
Thiên Vũ đang đánh máy chữ, bỗng dừng tất cả lại khi nghe mấy câu hỏi của Thu Phương “Em nói gì, Thu Cúc vẫn chưa đến trường học sao ?”
“Thu Cúc đã đến đâu, từ sáng đến giờ em vẫn chưa thấy mặt mũi của nó đâu cả, thầy giáo dạy toán sắp vào lớp rồi.” Thu Phương dơ cao cổ tay đeo đồng hồ, mắt chăm chú nhìn chiếc kim chỉ phút đang nhích dần lên đến con số 12.
Thiên Vũ siết chặt điện thoại trong tay. Hắn nhớ lại thái độ kì lạ của bà Thu Hồng sáng nay. Rõ ràng hắn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng vì tin bà Thu Hồng không lừa dối mình, hắn đã bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng.
Thiên Vũ trao đổi vài câu với Thu Cúc, sau đó hắn cúp máy. Không còn tâm trạng để học hành, Thiên Vũ đút máy tính Laptop Asus vào túi xách, thu dọn xách vở, hắn rời khỏi lớp.
Thiên Vũ gặp giảng viên đại học ngoài cửa lớp.
“Thiên Vũ ! Đã vào giờ học rồi, em còn đi đâu thế ?” Thầy Cao Dương dạy kinh tế rất thích Thiên Vũ. Hắn là một sinh viên chăm ngoan và học giỏi.
“Em có việc bận. Em xin phép được nghỉ buổi học ngày hôm nay.” Thiên Vũ lạnh lùng nói, đối với tất cả mọi người hắn đều dùng một giọng nói không có cảm xúc, không có âm điệu để nói chuyện.
Thầy Cao Dương đã sớm quen với cách nói chuyện của hắn, nên không cho hắn là một con người vô lễ, đã gật đầu bảo Thiên Vũ: “Nếu em bận thì đi đi, hôm sau nếu có gì không hiểu em có thể hỏi trực tiếp thầy.”
“Cảm ơn thầy.” Thiên Vũ nói xong, xoay người bước đi. Lòng hắn đang nóng như lửa đốt, hắn cầu mong những linh cảm không may và bất an gần đây là hoàn toàn sai sự thật, chỉ là do hắn từ hù dọa chính mình mà thôi.
Thiên Vũ phóng xe như bay đến nhà Thu Cúc, ngay cả lời hứa không được phóng nhanh vượt ẩu với Thu Cúc, hắn cũng quên. Hắn chỉ có một ước muốn duy nhất là sớm tìm thấy Thu Cúc. Nếu Thu Cúc bỏ đi, hay vĩnh viễn biến mất…. Thiên Vũ phóng xe càng lúc càng nhanh. Hắn lắc đầu cố xua tan đi những ảm ảnh không hay trong đầu.
Khi Thiên Vũ đến nơi, cánh cổng sắt xỉn màu cũ kĩ nhà Thu Cúc bị gió mưa bào mòn đóng im ỉm, đã ngăn cách hắn với Thu Cúc.
Thiên Vũ bấm chuông cổng, từng tiếng chuông vang vang. Thiên Vũ chờ mãi cũng không nghe thấy có ai ra mở cổng. Bất an trong lòng Thiên Vũ càng lúc càng tăng, hắn run run gọi điện lại cho Thu Phương, muốn hỏi Thu Phương xem Thu Cúc đã đi học chưa ?
Nghe thấy câu đáp “Em vẫn chưa thấy Thu Cúc đâu.” của Thu Phương, Thiên Vũ hoảng sợ bấm chuông cổng liên tục. Thiên Vũ biết bà Thu Hồng đang bị bệnh, không thể đi ra ngoài khi trời đang mưa gió thế này. Bà chỉ đi ra ngoài khi bệnh tình chuyển biến xấu. Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy rối rắm, càng không đủ tính táo để phán đoán được vấn đề.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành phải phóng xe đến bệnh viện đã phẫu thuật cho bà Thu Hồng. Đến nơi, Thiên Vũ chạy vội đi tìm, trực tiếp đến hỏi quầy tiếp tân của bệnh viện, được hai cô nhân viên cho biết bà Thu Hồng không hề đến bệnh viện tái khám, cũng không nhận được cuộc gọi điện của hai mẹ con bà Thu Hồng.
Thiên Vũ thất thểu ra về, lại phóng xe đến nhà Thu Cúc.
Thu Phương biết tình hình không ổn, đã bỏ dở ngang tiết học toán, lái xe đạp điện nhà Thu Cúc.
Gặp Thiên Vũ đứng bất động trước cánh cổng sắt, mắt đục ngàu, quần áo ướt sũng nước mưa cũng không biết. Thu Phương sợ hãi hỏi: “Anh Thiên Vũ ! Anh vẫn chưa tìm thấy Thu Cúc sao ?”
Thiên Vũ xoay người lại nhìn Thu Phương: “Anh đã đứng ở đây rất nhiều lần, cũng đã phóng xe đến bệnh viện dò hỏi về mẹ con cô ấy nhưng vẫn không thấy.”
Thu Phương không còn bình tĩnh được nữa rồi, đã dùng chìa khóa riêng mở cánh cổng sắt. Thu Phương và Thu Cúc đã coi nhau như hai chị em ruột thịt, nhà của Thu Cúc cũng là nhà của Thu Phương, và ngược lại nhà của Thu Phương cũng thế. Trước đây khi bà Thu Hồng không bị bệnh nặng, cả hai vẫn chưa học đến lớp 12, Thu Phương thường xuyên đến nhà Thu Cúc ngủ. Để tiện cho việc đi lại, Thu Cúc đã đánh cho Thu Phương một chùm chìa khóa nhà, phòng khi Thu Phương đến chơi còn biết đường mà mở cửa.
Thiên Vũ đi theo Thu Phương vào trong sân nhà Thu Cúc. Thu Phương vừa đi vừa gọi: “Thu Cúc ! Bác Thu Hồng ! Hai người có nhà không ?”
Đôi giày màu trắng của Thiên Vũ giẵm trên những chiếc lá khô, trên những vũng nước nhỏ đọng trên sân vườn. Gió vẫn rít gào, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Nhìn cánh cửa phòng khách đóng im ỉm, Thiên Vũ siết chặt nắm tay, khuôn mặt lạnh giá và cô độc của hắn càng lúc càng thêm lạnh.
Thu Phương run run mở cửa, bị hơi lạnh toát ra từ cơ thể của Thiên Vũ khiến cho rét run.
Đồ đạc trong căn phòng vẫn thế, không có gì suy chuyển. Thiên Vũ đi vào phòng ngủ của Thu Cúc, Thu Phương lẽo đẽo đi theo sau.
Thu Phương sợ hãi hét lên một tiếng khi thấy toàn bộ sách vở của Thu Cúc đều trống trơn. Linh cảm có điều chẳng lành, Thu Phương liền mở tủ quần áo của Thu Cúc. Trong tủ không có một bộ quần áo nào của Thu Cúc, ngay cả móc quần cũng không thấy. Thu Phương điên cuồng lục tung khắp nhà của Thu Cúc.
Thiên Vũ đứng chết lặng một chỗ, mắt hắn trừng trừng nhìn chiếc tủ gỗ trống rỗng trước mặt. Hắn nhớ mỗi lần hắn đến nhà Thu Cúc chơi, căn phòng này đều tràn ngập mùi hương của hoa cúc, mùi hương nay vẫn còn nhưng người nay còn đâu.
Thấy quấn áo của bà Thu Hồng cũng biến mất, Thu Phương cắn chặt môi, liên tiếp gọi hơn chục cuộc gọi cho Thu Cúc, nhưng lần nào Thu Cúc cũng không nghe máy.
Thiên Vũ đứng rất lâu trong phòng ngủ của Thu Cúc. Hắn nghĩ đến một người mới có khả năng khiến cho hai mẹ con Thu Cúc bỏ đi như thế. Không nói không rằng, Thiên Vũ đi ra khỏi cửa.
Ngoài trời đang mưa rất to, tiếng sầm rền báo hiệu cơn thịnh nộ của trời đất. Thu Phương gọi với theo Thiên Vũ, tiếng gọi của Thu Phương đã bị tiếng nước mưa rơi, tiếng gió rít gào, tiếng sấm che lại. Thiên Vũ bước đi, đi trong cơn mưa, hóa thành những hạt mưa li ti rơi xuống mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui