Tuấn Nam định bỏ mặc Thu Cúc, nhưng thấy Thu Cúc sợ tới mức mặt mũi tái mét, khóc đến khàn cả giọng, vết dao dạch trên cổ họng lại đang chảu máu, đành phải đóng trọn vai người tốt của mình.
Tuấn Nam bảo Thành Danh lái xe đưa Thu Cúc đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra sức khỏe và băng bó vết thương trên cổ họng.
Hai tên thanh niên đã bị công an gô cổ lôi vào đồn, do Trợ lý Thành Danh đã gọi điện thông báo cho họ biết.
Trên đường đến bệnh viện, Thu Cúc ngồi thu lu một chỗ, mắt ngơ ngác thần thần, giống hệt một người mất trí, chỉ cần Thành Danh đến gần là hét ầm lên, người co rúm lại.
Thành Danh lắc đầu thở dài, đành phải từ bỏ ý định hỏi thăm quê quán và nhà ở của Thu Cúc.
Tuấn Nam nhăn mặt nhíu mày, bực mình vì khi không tự dưng nổi hứng muốn làm người tốt, hậu quả chẳng những xém chút nữa là bị tên côn đồ kia cho ăn một nhát dao vào người, bây giờ còn phải đưa con nhóc lúc nào cũng la hét, tinh thần hoảng loạn này đến bệnh viện nữa.
Đến bệnh viện, Tuấn Nam mệt mỏi ngồi trong xe ô tô, để mặc cho Trợ lý Thành Danh mang Thu Cúc lên lầu một khám bệnh. Nhưng không may cho Tuấn Nam, Thành Danh chưa kịp động vào tay Thu Cúc để dìu đi, Thu Cúc đã hét toáng lên, tay bấu chặt vào vạt áo vét màu đen của Tuấn Nam, một khắc cũng không buông, mắt cầu cứu nhìn Tuấn Nam, như thể Thành Danh là người xấu sắp sửa mang mình đi bán, còn Tuấn Nam là người tốt, là người sẽ bảo vệ mình.
Tuấn Nam bóp trán, trong đầu không ngừng mắng nhiếc chính bản thân mình: “Chết tiệt ! Biết thế mình đã bỏ mặc cô ta cho rồi !”
Thành Danh dở khóc dở cười, lắc đầu chịu thua con mắt nhìn người của Thu Cúc. Trên đời này, nếu Tuấn Nam là một người tốt, thì mặt Trời sẽ nhanh chóng xoay chuyển, còn mặt Đất sẽ ngừng quay.
“Buông tay !” Tuấn Nam trừng mắt nhìn Thu Cúc, miệng phẫn nộ quát to.
“Oa oa oa !” Thu Cúc bật khóc thật to, nước mắt nước mũi tèm lem.
Thanh Danh phì cười, môi co giật, mặt đỏ bừng vì phải cố nín nhịn, không dám cười to trước mặt Tuấn Nam.
“Cô…” Tuấn Nam bị tiếng khóc có thể phá vỡ nóc xe của Thu Cúc khiến cho cơn giận lên đến đỉnh điểm: “Nếu cô mà còn không ngừng khóc, thì đừng trách tôi nặng tay với cô.”
Thu Cúc thút thít khóc, tay quẹt nước mắt, run run lần mò đi ra cửa xe ô tô.
Xuống xe ô tô, Thu Cúc vừa đi vừa khóc, thỉnh thoảng người xung quanh nghe được những tiếng “hức hức” phát ra từ trong cổ họng Thu Cúc.
Thu Cúc cứ thế đi, đi mà không thèm bảo Tuấn Nam và Thành Danh câu nào, ngay cả quay đầu nhìn bọn họ một cái cũng không có.
Thành Danh há hốc mồm nhìn Thu Cúc, đầu óc ngu ngơ không hiểu gì cả. Ban đầu Thành Danh cho rằng Thu Cúc sẽ bám lấy bọn họ cho đến lúc tinh thần tỉnh táo lại thì thôi, không ngờ Thu Cúc lại dễ dàng bỏ đi như thế, thậm chí một câu cám ơn cũng không có.
“Này ! Đây là cái đạo lý gì thế ? Dù không đòi hỏi phải trả ơn, nhưng ít ra cô ấy cũng phải nói vài câu cho phải đạo chứ ?”
Trong khi Thành Danh đứng ngây người một chỗ, gãi mũi, há hốc mồm, nheo mắt nhìn theo hướng Thu Cúc đang đi, Tuấn Nam nổi điên quát: “Còn không mau lái xe đến công ty !”
Thành Danh bị tiếng quát như sấm vang của Tuấn Nam dọa cho nhảy dựng, vội vội vàng vàng mở cửa, trèo lên xe ô tô, khởi động máy, quay đầu xe, rồi nhanh chóng lái xe ra đường phố đông đúc xe cộ.
…………………….
Thu Cúc đi lên lầu hai của bệnh viện, không dám gặp mẹ trong hình dáng lôi thôi, lếch thếch, cổ bị thương đang chảy máu thế này, đầu tiên Thu Cúc đi tìm gặp giám đốc bệnh viện, để đóng tiền viện phí. Lẽ ra tiền viện phí phải đóng cho quầy thu ngân, nhưng vì muốn xin giảm tiền tiền phí, Thu Cúc phải trực tiếp gặp giám đốc bệnh viện.
Đến căn phòng nằm ở cuối hàng lang trên lầu hai, Thu Cúc gõ cửa: “Cộc ! Cộc !”
“Mời vào !” Một giọng nói hơi trầm vọng ra từ trong căn phòng.
Thu Cúc run run mở cửa, chân chậm chạp bước vào trong phòng.
Giám đốc bệnh viện Hoàng Lâm hơn 50 tuổi, vóc dáng thon gầy, khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt, đeo một cặp kính cận màu trắng trông trí thức và có dáng dấp của một thư sinh yếu đuối.
“Chào giám đốc !” Thu Cúc lễ phép, lên tiếng chào hỏi Giám đốc bệnh viện Hoàng Lâm.
Ông Tùng giật mình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầm đìa nước mắt, quần áo xộc xệch, tóc tai tán loạn, máu đang rỉ ra từ vết thương trên cổ của Thu Cúc.
“Cháu không sao chứ ? Có chuyện gì xảy ra với cháu thế ?” Ông Tùng chỉnh lại gọng kính, lo lắng nhìn Thu Cúc.
“Cháu..cháu không sao.” Thu Cúc quẹt nước mắt, khàn giọng trả lời.
Ông Tùng kéo ghế đứng dậy, bước lại gần Thu Cúc: “Cháu bị thương rồi ! Để chú băng bó cho cháu.”
Ông Tùng mở cửa tủ kính, lấy bông băng và thuốc khử trùng.
Vừa rửa vết thương và băng bó cho Thu Cúc, ông Tùng vừa quan tâm hỏi: “Cháu có thể nói cho chú biết lý do vì sao cháu bị thương ở cổ được không ?”
Thu Cúc sụt sịt, nức nở nói: “Cháu..cháu bị hai tên cướp trấn lột, chúng….chúng dùng dao uy hiếp cháu.”
Ông Tùng thở dài, vỗ nhẹ vào lưng Thu Cúc: “Ổn rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua. Cháu đến đây tìm chú, chắc có chuyện cần nói.”
“À…vâng…” Thu Cúc run run kéo khóa túi xách, lí nhí bảo ông Tùng: “Cháu…cháu muốn đóng tiền viện phí ẹ.”
“Mẹ cháu là bà Thu Hồng có đúng không ?” Ông Tùng mỉm cười, mắt hiền từ nhìn Thu Cúc.
“Vâng, mẹ cháu tên là Thu Hồng.”
“Cháu muốn đóng tiền viện phí ẹ ?”
“Vâng.” Thu Cúc ngoan ngoãn đáp.
“Xét điều kiện hoàn cảnh mẹ góa con côi, gia cảnh nghèo khó của hai mẹ con cháu, bệnh viện quyết định giảm tiền viện phí ẹ cháu xuống còn hơn 30 triệu. Hy vọng là cháu có đủ tiền để đóng, nếu không bệnh viện sẽ có chính sách cho cháu kí nợ, trả dần dần.”
“Dạ, không cần đâu ạ. Cháu đã mang đủ tiền đến đây rồi.” Thu Cúc vui mừng vì không cần phải đóng hơn 40 triệu tiền viện phí như ban đầu, mà chỉ cần đóng hơn 30 triệu. Đối với hoàn cảnh nghèo túng như hai mẹ con Thu Cúc mà nói, được giảm hơn 10 triệu, là Thu Cúc đã thấy mình may mắn lắm rồi.
Thu Cúc đếm đủ số tiền hơn 30 triệu, rồi kính cẩn đưa cho ông Tùng.
Ông Tùng vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, mắt vẫn hiền từ nhìn Thu Cúc. Sau khi cẩn thận đếm lại đã đủ hơn 30 triệu, ông Tùng kí tên vào tờ giấy đã đóng đủ tiền cho Thu Cúc.
“Cháu cầm lấy đi.” Ông Tùng đưa tờ giấy đóng tiền cho Thu Cúc.
“Cảm ơn chú.” Thu Cúc nhoẻn cười, một nụ cười thật tươi và hạnh phúc. Từ nay Thu Cúc không cần phải lo chạy vạy khắp nơi để đóng tiền viện phí nữa rồi, cũng không cần phải lo mẹ sẽ không được phẫu thuật, lo mẹ sẽ không qua khỏi. Bây giờ Thu Cúc chỉ mong ca mổ thành công, và mẹ sẽ sớm bình phục.
Rời phòng Giám đốc bệnh viện Hoàng Lâm, Thu Cúc nhẹ nhõm và khoan khoái đi trên hành lang lầu hai của bệnh viện.
Thu Cúc đứng ngoài phòng bệnh của bà Thu Hồng. Dù rất muốn mở cửa, rồi vào phòng thăm mẹ, nhưng lại sợ mẹ phát hiện ra mình vừa mới bị cướp dí dao vào cổ, Thu Cúc đành nén lòng mình lại, chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm mẹ đang thả hồn ra cửa sổ, khuôn mặt suy tư và buồn phiền. Có lẽ bà Thu Hồng đang bị đau đớn của bệnh tật và nỗi ám ảnh về cái chết dày vò, trong lòng bà đang giằng xé giữa đi và ở, giữa buông xuôi và tiếp tục chiến đấu.
Thu Cúc khóc thầm lặng lẽ, lòng cầu mong mẹ sẽ nhanh chóng vượt qua cơn bạo bệnh và hai mẹ con lại sớm tối sống vui vẻ và đầm ấm như trước kia.
Xuống bãi để xe của bệnh viện, Thu Cúc mới chợt nhớ chiếc xe đạp của mình đang nằm trên một con đường vắng, có thể giờ này đã sớm bị ai đó dắt đi.
Thu Cúc vò đầu bứt tóc, nhăn nhó kêu khổ, tự trách số của mình không may.
Không có xe đạp, Thu Cúc bắt một chuyến xe buýt đi từ bệnh viện về căn nhà cũ mà trước đây hai mẹ con đã từng sống. Đã lâu chưa về thăm nhà, nên Thu Cúc muốn dọn dẹp và lau chùi vài thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...