Trời đang vào hè, không khí nóng nực và oi ức. Sáng nay nghe dự báo thời tiết, đài báo nắng hơn 40 độ C. Đi ra ngoài đường vào buổi trưa, lòng đường xi măng nóng hầm hập như hơ phải lửa, con người có cảm giác sắp bị chiên chín. Hàng cây héo rũ hai bên đường, ngày hè oi bức, ve kêu râm ran. Sân trường đỏ rực màu hoa phượng, quả bàng vàng ươm trong nắng.
Mùa hè đến cũng là mùa thi của từng thế hệ học trò. Thu Phương và Thu Cúc ngồi học trên ghế đá, dưới gốc cây phượng. Sân trường cấp ba Gia Khánh mát rượi, quanh năm và bốn mùa đều có tán cây bao phủ. Cây bàng và cây phượng mỗi năm đều thêm một tuổi, chúng đã chứng kiến biết bao nhiêu thế hệ học trò đến rồi lại đi, mỗi thế hệ đều để lại một dấu ấn trên thân cây, như một chứng tích cho chính mình.
Chỉ còn gần một tháng nửa là thi tốt nghiệp, Thu Cúc và Thu Phương không có thời gian mà thở, cả hai bận bịu suốt ngày. Mùa hè nóng nực, ăn không được, phải học gần như thâu đêm suốt sáng, khiến cơ thể của cả hai đã gầy lại càng thêm gầy.
Thu Phương chọc chọc vào má Thu Cúc: “Tháng này mày cân được bao nhiêu kí ?”
Thu Cúc cắm cúi ghi mấy công thức toán, không ngẩng đầu nhìn cô bạn thân: “Mày hỏi làm gì ? Mày có biết hỏi cân nặng của một cô gái là vô duyên lắm không ?”
Thu Phương bĩu môi: “Thôi đi cô nương. Tao là bạn thân của mày, có phải là anh chàng nào đó đâu mà mày phải giả vờ ngại ngùng không dám nói. Nhìn thân thể gầy tong teo của mày cũng đủ biết mày nặng chỉ hơn 40 kí chứ gì ?”
“Chậc chậc.” Thu Cúc tặc lưỡi: “Xem xem con mèo nào đang tự khen mình dài đuôi hơn kìa. Mày cũng đâu có nặng hơn tao bao nhiêu đâu mà to mồm.”
“Con quỷ ! Sao mày lúc nào cũng chửu xéo tao được là thế nào hả ?” Thu Phương gõ nhẹ vào đầu Thu Cúc.
“Không được đánh vào đầu tao ~!” Thu Cúc trừng mắt nhìn Thu Phương: “Sắp phải thi tốt nghiệp và đại học rồi. Mày suốt ngày đành vào đầu, nhỡ đâu tao ngu người thì sao ?”
Thu Phương ôm lấy bụng, cười sằng sặc, cười chảy cả nước mắt, bao nhiêu mệt mỏi và lo buồn đều tan biến: “Trời ạ ! Có ai đến đây cứu con không ? Con bạn của con bị mắc bệ tự kỉ nặng quá !”
“Con ranh ! Mày dám ?” Thu Cúc vừa tức vừa buồn cười, sẵn tiệc cuốn vở nháp cầm trên tay, phang ngang mấy cái vào lưng Thu Phương.
Thu Phương hết tránh ngược lại tránh xuôi, miệng kêu oai oái như một oán phụ: “Có ai không ? Cứu tôi với ! Ở đây có kẻ đánh người ! Mau cứu….tôi….” Mấy câu cuối Thu Phương cố tình kéo dài giọng.
Mấy đứa bạn trong lớp học cùng Thu Phương và Thu Cúc đều liếc mắt nhìn sang. Họ hiểu tính hay đùa của Thu Cúc và Thu Phương, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm và toét miệng cười theo cả hai.
Cười đùa chán, xua tan đi cái nóng oi bức của ngày hè, Thu Phương và Thu Cúc lại tiếp tục cặm cụi đọc sách và giải bài tập. Thu Cúc dạo gần đây chăm chỉ học hẳn, sức học cũng tiến bộ dần lên. Thu Cúc đi học rất đều, về nhà cũng cố gắng thức khuya dậy sớm học bài. Thu Cúc đang dần đuổi kịp theo sức học của Thu Phương. Tuy nhiên Thu Phương mạnh về các môn xã hội, còn Thu Cúc lại giỏi về các môn tự nhiên, nên khó mà so sánh.
Khoanh tròn một đề văn, Thu Cúc hỏi Thu Phương.
Thu Phương đọc lướt qua, sau đó cẩn thận giảng giải cho cô bạn thân nghe. Thu Cúc vừa lắng nghe Thu Phương nói, vừa tỉ mỉ ghi chép lại cho khỏi quên. Học nhóm đến hơn 10 giờ trưa, cả lớp tan học. Hôm nay cô giáo dạy địa có việc bận đột xuất nên cho lớp về sớm, vì không có việc gì làm, nên mấy đứa bạn trong lớp quyết định ở lại trường học thêm một lúc mới chịu về. Gần đến ngày thi tốt nghiệp và đại học rồi, nên không đứa nào dám lơ là, chỉ có vài đứa chểnh mảng không muốn học, vẫn tiếp tục la cà chơi bời giống như trước.
Thu Phương đút một cuốn sách văn dày cộm vào túi xách. Thu Cúc nâng niu một tệp giấy khổ A4 in chi chít chữ trên tay.
Thu Phương nhìn lướt qua tấm bìa màu trắng làm bằng nhựa cứng bên ngoài: “Tập giấy này là do anh Thiên Vũ làm riêng ày đúng không ?”
Thu Cúc đỏ mặt đáp: “Ừ. Anh ấy vừa mới đưa cho tao vào tối hôm qua.”
“Chà.” Thu Phương lại trêu ghẹo Thu Phương: “Lãng mạng quá ! Anh Thiên Vũ thật cẩn thận, anh ấy chẳng những giảng bài ày, còn làm ày hẳn một cuốn giáo trình riêng nữa. Thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ !”
“Con quỷ ! Lần này thì mày chết chắc ~!” Thu Cúc tức khí, dơ cao nắm đấm. Thu Phương biết đã chọc phải tổ kiến lửa, vội vội vàng vàng phóng vọt đi, vừa chạy vừa kêu: “Chà chà ! Có người thẹn quá hóa giận rồi kìa !”
“Im mồm ! Mày mà còn nói nữa, tao sẽ dùng băng dính dán kín miệng mày !” Thu Cúc một đường đuổi theo, Thu Phương một lòng cố gắng chạy cho thật nhanh. Tiếng cười đùa của cả hai vang vọng khắp sân trường. Bọn bạn trong lớp hùa vào trêu Thu Cúc, đứa nào cũng biết Thiên Vũ là người yêu của Thu Cúc.
Thu Phương thở phì phò, mồ hôi tuôn đầy mặt, mái tóc hoa sen bết vào trán và má, chiếc áo phông màu đỏ hòa cùng màu nắng tạo nên một đốm lửa nhỏ không ngừng di chuyển. Chạy, chạy đến khi không còn thở được nữa, Thu Phương cúi gập người, dơ tay đầu hàng: “Thu Cúc ! Mày tha cho tao đi, tao không còn chạy được nữa rồi.”
Thu Cúc cũng mệt chẳng kém gì Thu Phương: “Tất cả là tại mày, ai bảo mày hay trêu ghẹo tao.”
“Bạn bè với nhau phải trêu ghẹo như thế mới vui chứ ? Mày có biết là tao ghen tị với mày như thế nào không hả ? Trong khi mày có người yêu săn sóc và đưa đón hàng ngày, tao lại chẳng có ai cả.” Thu Phương nửa đùa nửa thật.
“Mày có nhưng mày lại không biết trân trọng. Người ta đã đi theo mày đã nửa tháng rồi, nhưng mày có thèm đoái hoài gì đến đâu.” Người mà Thu Cúc đang nói đến đây là Tuấn Nam, Thu Phương đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói của Thu Cúc.
“Mày đừng nói nữa. Tao không muốn mày nhắc đến tên của hắn trước mặt tao. Kẻ đáng ghét ấy thì có gì mà tốt. Đến xin lỗi mà một chút thành ý cũng không có.” Thu Phương bực bội, quay vòng vòng chiếc khăn tay màu trắng khiến chiếc khăn xoắn tít lại.
Không biết từ lúc nào Tuấn Nam đã đứng sau lưng Thu Phương, hắn vẫn mặc bộ đồ vét màu đen quen thuộc hàng ngày, mắt đăm đăm nhìn Thu Phương.
Thu Phương còn mải oán hận và nghịch ngợm nên không phát giác sự có mặt của hắn, chỉ có Thu Cúc nhìn thấy Tuấn Nam đang đứng sau lưng Thu Phương.
“Em muốn anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh ?” Tuấn Nam cười khẽ, nheo mắt nhìn thân hình nho nhỏ của Thu Phương, chiếc áo phông màu đỏ đứng trong nắng vàng cực kì chói mắt.
“Ít ra cũng phải mua hoa và nói một câu gì đấy ngọt ngào một chút.” Thu Phương vẫn tưởng Thu Cúc đang hỏi mình, nên vô tư trả lời, mà không hay mình đang nói chuyện với Tuấn Nam.
“Em thích hoa gì ?” Nụ cười dần dần nở trên môi Tuấn Nam, tâm trạng của hắn cũng dần dần tốt lên.
Thu Cúc cố nín cười, tay bịt chặt miệng, mắt tròn xoe nhìn Tuấn Nam và Thu Phương. Quan sát hai người này ngầm đấu đá lẫn nhau gần nửa tháng vừa qua thật thú vị.
Lúc này Thu Phương mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Nhìn cô bạn thân mắm môi mắm mỏ, cố nhịn cười, mắt giễu cợt nhìn mình, đầu Thu Phương kêu “oanh” một tiếng. Thu Phương cứng ngắc người, không dám quay đầu nhìn lại, từng bước từng bước, Thu Phương tiến lại gần chỗ Thu Cúc đang đứng.
“Thu Phương !” Tuấn Nam gọi: “Anh có thể mời em đi uống nước được chứ ? Lúc nãy những lời mà em nói có thật không ?”
Thu Phương căm phẫn nhìn cô bạn thân, nghiến răng nghiến lợi, trách thầm con bạn thân bán đứng mình. Thu Phương dùng mắt biểu thị lời nói: “Sao mày không nói cho tao biết là anh ta đang đứng sau lưng tao?”
Thu Cúc nhướng mắt trả lời lại Thu Phương: “Tao chưa kịp nói, thì mày đã tự động trả lời anh ấy rồi còn gì ?”
Hai cô bạn thân tiếp tục dùng mắt tranh cãi nhau.
“Thu Phương !” Tuấn Nam lại gọi: “Em đồng ý chứ ?”
Thu Phương nắm lấy tay Thu Cúc lôi đi.
Tuấn Nam khổ sở gãi đầu, đi theo Thu Cúc và Thu Phương.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Tuấn Nam, Thu Cúc tự dưng thấy thương hại cho hắn. Đã là con người, ai cũng từng có lần làm sai, biết sai mà có thể sửa được, người đó xứng đáng có cơ hội thứ hai, huống hồ Thu Phương lại yêu Tuấn Nam như thế. Thu Cúc quyết định tác hợp cho hai người.
“Thu Phương ! Mày nên nhận lời đi uống nước cùng với anh Tuấn Nam đi. Chẳng phải mày cũng đã tha thứ cho anh ấy là gì ?” Thu Cúc nói nhỏ vào tai Thu Phương.
“Tao không muốn. Anh ta đã có người yêu rồi, mày bảo tao làm sao có thể chen vào. Tao không thích trở thành một kẻ thứ ba trong tình yêu, như thế sẽ đau khổ lắm.” Thu Phương buồn bã bảo Thu Cúc.
Đến cuối sân trường, Thu Phương đi lấy xe đạp điện, Thu Cúc đi ra cổng trường. Tuấn Nam nối gót đi theo sau.
Thu Cúc đến một góc cạnh cổng trường. Không có mấy ai chú ý đến mình, Thu Cúc dừng lại. Tuấn Nam đứng đối diện với Thu Cúc.
“Anh Tuấn Nam !” Thu Cúc lựa lời hỏi Tuấn Nam: “Anh vẫn còn yêu Trịnh Mỹ Dung ?”
Tuấn Nam kinh ngạc nhìn Thu Cúc. Hắn chờ nghe Thu Cúc nói tiếp.
“Bạn em thật ra đã tha thứ cho anh rồi, nhưng nó vẫn còn ngại chuyện anh và Mỹ Dung, nó không muốn chen ngang vào mối tình của hai người.” Thu Cúc thật thà nói cho Tuấn Nam biết suy nghĩ trong lòng Thu Phương. Thu Cúc muốn Tuấn Nam hiểu để tự đưa ra quyết định ình. Thu Cúc thật lòng muốn Thu Phương tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Tuấn Nam bừng tỉnh, hắn khàn giọng hỏi: “Thu Phương tránh mặt không muốn gặp anh vì e ngại vấn đề này ?”
Thu Cúc gật đầu. Tuấn Nam cười đáp: “Anh và Trịnh Mỹ Dung đã chia tay từ lâu rồi. Giữa anh và cô ta không còn quan hệ gì cả.”
Thu Cúc mỉm cười, vui sướng tràn ra từ khóe mắt đến khuôn mặt.
Thu Phương dắt xe đạp điện ra cổng trường. Bắt gặp cảnh Thu Cúc và Tuấn Nam mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thu Phương cảm thấy cực kì khó chịu và chua xót. Vẫn biết rằng Tuấn Nam không phải là chàng trai của mình, nhưng Thu Phương vẫn không thể ngăn nổi lòng mình.
“Thu Cúc ! Về thôi !” Thu Phương cố nén chua xót và thống khổ vào trong, gọi Thu Cúc.
Thu Cúc chạy lại gần Thu Phương: “Thu Phương ! Mày có thể cho tao mượn xe đạp điện được không ?”
Thu Phương mở to mắt nhìn Thu Cúc: “Mày mượn xe đạp điện của tao làm gì ? Mày đi đâu để tao chở mày đi ?”
Thu Cúc dành lấy tay lái từ tay Thu Phương: “Tao muốn lái xe đến trường đại học Y Dược tìm anh Thiên Vũ. Mày để anh Tuấn Nam đưa đi chơi đi.”
Thu Phương tức tối: “Mày có bị điên không hả ? Tao đã nói là đừng nhắc đến tên của hắn trước mặt tao nữa.”
Thu Cúc liếc mắt nhìn khuôn mặt chờ mong của Tuấn Nam từ bên kia. Thu Cúc vỗ nhẹ vào vai Thu Phương: “Mày đừng giận anh ấy nữa. Anh ấy và Mỹ Dung đã chia tay nhau từ lâu rồi, bây giờ anh ấy là một người đàn ông độc thân quý hiếm, mày phải biết nắm lấy cơ hội.”
Thu Phương mờ mịt nhìn Thu Cúc. Những lời nói của Thu Cúc văng vẳng bên tai Thu Phương, tựa như một tiếng hát vọng từ xa xăm.
Thu Cúc nháy mắt ra hiệu cho Tuấn Nam. Trong khi Thu Phương vẫn còn bần thần, chưa tỉnh mộng, Thu Cúc nhanh nhẹn khởi động xe đạp điện, phóng đi bỏ mặc cô bạn thân đứng ngơ ngác nhìn theo.
“Thu Cúc ! Mày…mày…” Thu Phương siết chặt nắm tay, tức xì khói ra hai lỗ tai và hai lỗ mũi.
“Thu Phương !” Tuấn Nam đứng sau lưng Thu Phương, dịu dàng gọi tên con nhỏ.
Thu Phương đùng đùng nổi giận, giậm mạnh chân xuống đất, bước đi thẳng.
Tuấn Nam cười khổ, xem ra hắn không thể chỉ dùng lời nói suông mà không dùng đến hành động được nữa rồi.
Vội nắm lấy tay Thu Phương, Tuấn Nam kéo Thu Phương đi.
“Buông tay ! Buông tay ! Anh đang làm gì thế hả ?” Thu Phương cố gắng giằng tay mình ra khỏi bàn tay cứng như sắt thép của Tuấn Nam.
Tuấn Nam cười cười: “Thu Phương ! Em có muốn anh nói cho bạn bè trong trường em biết, em đã từng ngủ với anh không ?”
Mặt Thu Phương thoáng chốc đỏ bừng như gấc chín, Thu Phương rít giọng: “Đê tiện !” Thu Phương bực mình đạp mạnh chân vào ống quần Tuấn Nam.
Tuấn Nam nhanh nhẹn tránh được, thuận thế ôm gọn ngang eo của Thu Phương.
Thu Phương vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa quẫn bách khi bị bạn bè trong trường đổ dồn ánh mắt vào nhìn. Thu Phương xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nẻ để chui xuống.
Tuấn Nam chưa có lúc nào lại thấy vui vẻ và sung sướng như thế. Hắn tự trách mình ngu ngốc không hiểu được tâm tư và suy nghĩ của Thu Phương. Nếu hắn hiểu được, hắn đã không phải sống trong khổ sở và dằn vặt trong gần nửa tháng vừa qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...