Hương Sắc Tình Yêu

Học đến hơn bốn giờ chiều, xoa bụng đói meo, Thu Phương nằm bò ra bàn, miệng than thở: “Mệt và nóng chết đi được ! Chúng ta phải tìm một cái quán nào đó để ăn chè giải khát.”
Thu Cúc phì cười: “Mày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn uống.”Ngắm nghía thân hình gầy nhom của Thu Phương, Thu Cúc vuốt cằm: “Nghĩ cũng lạ, mày ăn nhiều như thế, sao không thấy béo lên chút nào nhỉ ? Tại sao tao chỉ thấy mày càng ngày càng gầy rộc đi.”
Thu Phương cầm một quyển vở mỏng hơn 40 trang. Đập nhẹ vào đầu cô bạn thân, Thu Phương oán hận nói: “Béo thế nào được mà béo. Lúc nào cũng thức khuya dậy sớm để học bài, cả ngày đều phải đạp xe đi học, mày nói thử xem, tao phải nạp bao nhiêu calo mới đủ.”
Nghe giọng giống ông cụ non của Thu Phương, Thu Cúc bật cười: “Mày yên tâm, chúng ta vất vả thêm hai tháng nữa thôi. Sau khi thi xong tốt nghiệp và thi đại học, lúc đó chúng ta sẽ được nghỉ xả láng dài dài.”

Nghĩ đến những ngày ăn chơi sắp tới, hai mắt Thu Phương mơ màng, lười biếng nằm ườn ra bàn.
Thu Cúc cười tủm tỉm, đút sách vở vào túi xách.
“Mày còn không ngồi dậy lo thu dọn sách vở và bút thước đi. Có muốn đi ăn chè với tao không ?” Thu Cúc dùng thước kẻ đánh vào mu bàn tay Thu Phương, tạo nên một tiếng “tét”.

Thu Phương vừa xoa mu bàn tay, vừa mắng Thu Cúc: “Đồ độc ác ! Không biết an ủi người ta thì thôi, còn đánh người ta nữa.”
Thu Cúc ôm lấy bụng, vai run run, cố nín cười đến đỏ gay cả mặt. Thu Phương trông giống hệt một oán phụ.
Hai cô bạn thân sánh vai, cùng nhau đi theo hướng đến lán xe của thư viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận