Hương Sắc Tình Yêu


Gần bảy giờ sáng, Tuấn Nam mệt mỏi mở mắt. Đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, muốn uống một cốc nước mát.
Bóp thái dương, Tuấn Nam nhăn mặt nhíu mày, thở ra một hơi thật dài. Đột nhiên, bàn tay hắn chạm vào cơ thể trần của một cô gái. Hoảng sợ, Tuấn Nam nín thở quay sang nhìn. Hắn cho rằng tối hôm qua say rượu đã lên giường với một cô gái làng chơi nào đó.
Một nửa khuôn mặt của cô gái bị mái tóc dài phủ kín, đôi môi mỏng hơi cong màu hồng nhạt, mũi thanh tú, gò má trắng mịn, hàng lông mi đen dày, cong hình cánh phượng.
Tuấn Nam giật mình khi phát hiện ra cô gái ấy là ai. Vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo. Tuấn Nam cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.
Hắn nhớ sau khi uống rượu say chuếch choáng ở quán bar Queen, đã đi lang thang trên vỉa hè, sau đó va vào một cô gái. Lúc đó trời quá tối, thần trí lại mơ mơ màng màng, nên hắn không nhìn rõ được mặt cô gái. Hắn nhớ là đã được cô gái gọi tắc xi đưa về nhà, sau đó…..
Tuấn Nam luồn tay vào tóc. Tất cả lỗi lầm đều là do hắn gây ra. Nhìn vết máu khô trên tấm nệm máu trắng, hắn thấy mình thật đáng khinh. Thu Phương có lòng tốt mang hắn về tận nhà, lẽ ra hắn không nên làm thế mới phải.
Thu Phương chớp chớp mắt, mí mắt nặng nề mở ra.
Tuấn Nam kinh hoàng nhìn Thu Phương không chớp mắt, hắn hồi hộp chờ phản ứng của Thu Phương khi tỉnh dậy. Dù Thu Phương có đánh chửu và mắng hắn, hắn cũng chịu.
Thấy Tuấn Nam đã tỉnh, Thu Phương hơi ngượng, nhưng nhanh chóng lấy lại tự chủ.
Vơ lấy tấm ga rải giường, quấn quanh người, Thu Phương run run chống tay xuống giường.
Cúi xuống nhặt từng phần quần áo bị vứt lung tung trên sàn nhà, Thu Phương cố gắng nhịn đau đi vào trong phòng tắm.
Tuấn Nam ngồi ngây trên giường, mắt mờ mịt nhìn Thu Phương. Thái độ bình thản và im lặng của Thu Phương, khiến hắn càng ăn năn, day dứt, đồng thời thấy tội lỗi của mình gây ra càng nặng thêm.
Tắm rửa qua loa, mặc quần áo, chải lại mái tóc sơ rối, Thu Phương bước ra ngoài.
Thu Phương đi lướt qua chỗ Tuấn Nam đang đứng trong phòng ngủ. Từ lúc hắn vừa làm chuyện có lỗi với mình, vừa gọi tên một người con gái xa lạ, tình cảm dành cho hắn trong lòng Thu Phương đã chết.
“Khoan đã !” Thấy Thu Phương xăm xăm bỏ đi, mà không thèm bảo mình câu nào, cũng không liếc mắt nhìn mình đến lấy một cái, Tuấn Nam vội gọi giật lại.
Thu Phương không đứng lại, vẫn một mực bước đi.
“Cô….” Tuấn Nam nắm lấy tay Thu Phương lôi lại.
Thu Phương loạng choạng ngã vào lòng Tuấn Nam.

Sự động chạm khiến cả hai đông cứng cả người, kí ức về đêm hôm qua lại mãnh liệt sống dậy.
Thu Phương hốt hoảng vội đẩy Tuấn Nam ra, chân cuống cuồng muốn bỏ trốn.
Tuấn Nam gầm lên một tiếng, rít giọng quát nhỏ: “Chết tiệt ! Rút cuộc cô muốn thế nào ? Tại sao cô không nói gì cả, mà lại chọn cách bỏ chạy là sao ?”
Thu Phương ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn Tuấn Nam. Hắn còn muốn gì nữa, chẳng phải những gì xấu xa nhất, đã làm hết cả rồi sao ?
“Này !” Tuấn Nam bất lực, thở dài: “Cô muốn tôi làm gì cho cô đây ?”
“Buông tay !” Thu Phương hét to: “Tôi không muốn anh làm gì cho tôi cả. Chỉ cần từ nay, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa là được.”
Thu Phương co giò bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tuấn Nam đứng chết lặng nhìn theo. Hắn ngơ ngác, thất thần hệt một kẻ mất trí.
Mặt trời đã lên cao, sắc nắng vàng tươi đang bao phủ xuống nhân gian.
Hình bóng cao cao của Tuấn Nam cô độc đứng giữa phòng. Hắn đang cố kiếm tìm lại những thứ mà hắn đánh mất.
Hơn tám giờ sáng, Thiên Vũ đưa Thu Cúc đến biệt thự Lâm gia.
Thiên Vũ quyết định sẽ giải quyết mọi chuyện một cách triệt để với ông nội. Hắn không muốn Thu Cúc bị kẹt ở giữa, lại càng không muốn Thu Cúc sống trong căn hộ 106 với Tuấn Nam nữa. Thu Cúc bây giờ là người yêu của hắn, hắn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ Thu Cúc.
Thu Cúc hoàn toàn không hiểu lý do vì sao Thiên Vũ lại muốn đưa mình đến gặp ông ngoại. Nhưng biết tính hắn luôn suy nghĩ chu toàn trước mọi việc, nên ngoan ngoãn để hắn chở đi.
Nghe người làm trong nhà báo, Thiên Vũ mang một cô gái lạ về nhà, ông Lâm Phong kinh ngạc, suýt chút nữa ngã xuống ghế.
Mặc dù ông đã dự đoán trước được kết quả tất yếu của ngày hôm nay. Nhưng mà thật không ngờ, Thiên Vũ lại nhanh chóng đưa Thu Cúc về ra mắt ông như thế.
Ông Lâm Phong chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với Thu Cúc. Lúc này, ông rất muốn bảo người làm trong nhà thông báo là ông đã đi vắng. Nhưng thiết nghĩ, Thiên Vũ là một người thông minh và nhạy bén, một khi đã quyết định làm việc gì, sẽ làm đến cùng. Không còn cách nào khác, ông Lâm Phong đành phải nuốt nước bọt chờ đợi phản ứng của Thu Cúc khi gặp mặt ông.
Thiên Vũ nắm tay Thu Cúc, dắt đi vào trong nhà cùng với mình.
Thu Cúc kinh ngạc, mở to mắt nhìn kiến trúc của nhà họ Lâm. Trời ạ ! Khu nhà rộng lớn và sang trọng giống như một cung điện này chỉ có mấy người ở thôi sao ?
Mấy cô giúp việc trong nhà họ Lâm đều lén lút đứng núp một chỗ. Bọn họ đang chiêm ngưỡng và nhìn ngắm Thiên Vũ, đồng thời muốn biết cô gái đang đi cùng với Thiên Vũ có hình dáng như thế nào.

Thu Cúc chỉ thuộc dạng hơi xinh đẹp và khả ái, tính cách hòa đồng và dễ thương. Nếu đem so sánh với Thiên Vũ, thì một người năm, còn người kia mười. Không cần các cô gái chê bai và hạ nhục mình, Thu Cúc cũng biết mình không xứng với Thiên Vũ.
Ông Trung Dũng đứng cạnh ông Lâm Phong trong phòng làm việc.
Thấy ông Lâm Phong bồn chồn hết nâng chiếc bút máy lại hạ nó xuống, rồi lại nâng lên, ông Trung Dũng không nhịn được cười. Xem ra thằng cháu Thiên Vũ không phải người dễ chơi giống như Tuấn Nam.
“Cộc ! Cộc !” Thiên Vũ dơ tay gõ cánh cửa gỗ.
“Hỏng rồi !” Ông lâm Phong trong lòng kêu thảm lên một tiếng. Tuy nhiên, là người từng trải, ông nhanh chóng lấy lại được tinh thần và sự điềm tĩnh hàng ngày.
“Vào đi !” Một giọng nói hơi trầm, vọng ra từ trong phòng.
Thiên Vũ siết nhẹ tay Thu Cúc. Thấy Thu Cúc hơi run, Thiên Vũ muốn động viên tinh thần, muốn tăng dũng khí và tự tin cho Thu Cúc.
Thu Cúc mặc dù hơi hoảng và tinh thần căng thẳng, nhưng cũng gắng gượng nở một nụ cười cho Thiên Vũ yên lòng.
“Cạch !” Cánh cửa hé mở ra một bên.
Thiên Vũ và Thu Cúc bước vào trong phòng.
Thu Cúc rụt rè nhìn người đàn ông râu tóc bạc trắng, hơn 70 tuổi đang ngồi trên ghế sa lông màu xám.
“A….” Thu Cúc la lên, kích động lấy tay chỉ: “Ông….ông là….”
Hành động đột ngột của Thu Cúc, khiến Thiên Vũ nheo mắt nhìn ông nội, hàm ý thâm thúy.
Ông Lâm Phong gượng cười: “Chào cháu ! Lâu rồi mới gặp.”
“Ông..ông đúng là ông lão đó.” Tâm trạng căng thẳng và hơi run sợ của Thu Cúc hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, Thu Cúc chỉ muốn biết thân phận của ông lão là gì.
“Ông ngoại ! Ông nói gì đi chứ ?” Thiên Vũ kéo tay Thu Cúc ngồi xuống ghế sa lông với mình.
“Ông…ông ngoại ?” Thu Cúc lắp bắp, tròn xoe mắt nhìn ông Lâm Phong.

“Cháu đừng làm khó ông được không ?” Ông Lâm Phong cười khổ.
“Chắc ông cũng biết nguyên nhân vì sao cháu đưa cô ấy đến đây rồi chứ ?” Thiên Vũ khẽ mỉm cười, nheo mắt nhìn ông Lâm Phong.
“Điều này….” Ông Lâm Phong thấy mình suýt nghẹn, khi uống cà phê trong lúc luống cuống.
“Ông ngoại !” Thu Cúc chăm chú đánh giá và quan sát ông Lâm Phong: “Ông là ông nội của anh Tuấn Nam và là ông ngoại của anh Thiên Vũ ?”
“Đúng.” Ông Lâm Phong gật đầu thừa nhận: “Cháu uống nước đi.”
Thu Cúc bưng cốc nước cam trên bàn, rồi uống một ngụm nhỏ. Thu Cúc thật sự bị sốc, khi phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu gì về thân thế của Tuấn Nam và Thiên Vũ. Hic ! Thế mà mình cứ tưởng ông lão tốt bụng đã giúp đỡ mình một số tiền lớn là quản gia trước kia của anh Tuấn Nam cơ đấy.
“Cháu đang giận ông à ?” Ông Lâm Phong cẩn thận dò xét biểu hiện trên khuôn mặt Thu Cúc.
“Dạ, không có ạ.” Thu Cúc mỉm cười: “Cháu chỉ thắc mắc là tại sao ông không nói thật cho cháu biết ông là ai ?”
“À….vấn đề này…” Ông Lâm Phong chột dạ, khi bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của thằng cháu ngoại.
Ông Trung Dũng không nhịn được cười. Ông Lâm Phong luôn tìm cách chọc ghẹo người khác, nhưng khi gặp phải thằng cháu ngoại lại rơi vào thế bí.
“Cháu không cần số tiền trong di chúc, cũng không muốn kế thừa chức chủ tịch hội đồng quản trị của ông.” Thiên Vũ nghiêm túc nói: “Số tiền mà ông đưa cho cô ấy, coi như là cho cháu vay. Cháu sẽ sớm trả ông trong thời gian sớm nhất.”
Thu Cúc hết nhìn ông Lâm Phong lại nhìn Thiên Vũ. Thật sự, Thu Cúc không hiểu họ đang nói gì cả.
“Cháu quyết định sẽ làm như thế thật sao ?” Ông Lâm Phong dù đã đoán được tám, chín phần những gì mà Thiên Vũ sắp nói. Nhưng khi nghe chính miệng Thiên Vũ nói ra, ông vẫn cho rằng mình đang tưởng tượng ra.
“Cháu không nói đùa. Cháu đã viết giấy từ bỏ quyền thừa kế rồi.”
Ông Lâm Phong rơi vào im lặng. Ban đầu, ông hy vọng có thể tìm được tình yêu và hạnh phúc cho Tuấn Nam. Nhưng cuối cùng lại chuyển sang Thiên Vũ.
Một người biết trân trọng người con gái mình yêu, hơn tiền bạc và quyền lực như Thiên Vũ, hoàn toàn xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc.
“Xin lỗi. Nhưng ông có thể cho cháu hỏi một chút được không ạ ?” Thu Cúc nghe hai ông cháu nhắc đến quyền thừa kế, với số tiền hơn 100 triệu mà mình đã nhận trước. Thu Cúc cảm thấy trong truyện này nhất định có liên quan đến nhau.
“Cháu muốn hỏi gì, thì nói đi.” Ông Lâm Phong mỉm cười. Ông đoán Thu Cúc thế nào cũng hỏi mình về số tiền hơn 100 triệu, và về mục đích mà mình đã cố tình sắp xếp để Thu Cúc trở thành quản gia của Tuấn Nam.
“Có phải ngay từ đầu, ông đã biết cháu là ai rồi đúng không ạ ?” Thu Cúc ngước mắt nhìn ông Lâm Phong, nói ra thắc mắc muốn ông Lâm Phong giải đáp ình.
“Ờ…thì….” Ông Lâm Phong thoáng bối rối. Ông không ngờ là Thu Cúc lại hỏi ông câu này.
“Ông đã biết cháu là ai, nên mới thuê cháu làm quản gia cho anh Tuấn Nam và đưa trước tiền lương một năm cho cháu ?” Thu Cúc tiếp tục hỏi ông Lâm Phong.
“Cháu đừng giận ông. Ông không cố tình làm thế đâu.” Ông Lâm Phong vội giải thích. Trên môi ông gượng nở một nụ cười.

“Cháu cảm ơn ông.” Thu Cúc mắt đỏ hoe, cười tươi bảo ông Lâm Phong: “Nếu không có ông, mẹ cháu đã không được mổ sớm như thế.”
“À……” Ông Lâm Phong nhìn Thu Cúc. Ông đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Xem ra ông đã bị thằng cháu ngoại Thiên Vũ làm cho luống cuống, nên đã không đủ bình tĩnh để phán đoán.
Thiên Vũ nhìn Thu Cúc bằng ánh mắt dịu dàng và quan tâm. Hắn thích tính cách lạc quan và yêu đời của Thu Cúc, thích nhìn thấy Thu Cúc cười, thích thấy vui vẻ.
Ông Lâm Phong và ông Trung Dũng kín đáo quan sát Thiên Vũ và Thu Cúc. Nhìn ánh mắt của Thiên Vũ trao cho Thu Cúc, hai người hiểu rằng Thiên Vũ thật lòng thích Thu Cúc. Tình cảm mà cả hai dành cho nhau không phải là giả.
Mặc dù kết quả này không nằm trong dự đoán của mình, nhưng ông Lâm Phong rất vui sướng.Cuối cùng thằng cháu có tính cách lạnh lùng và vô cảm, cũng đã tìm được hạnh phúc và tình yêu của mình. Bây giờ ông mong Tuấn Nam cũng nhanh chóng tìm được người con gái yêu mình thật lòng.
Ngồi chơi với ông Lâm Phong hơn một tiếng đồng hồ, Thu Cúc xin phép ra về. Nếu không phải lo cho người mẹ đang nằm viện, Thu Cúc sẽ ở chơi lâu hơn, có khi ở lại cả ngày.
Ông Lâm Phong muốn giữ Thu Cúc ngồi chơi thêm lúc nữa, nhưng hiểu Thu Cúc cần phải về bệnh chăm sóc cho người mẹ vừa mới mổ xong. Hơn nữa, Thu Cúc còn phải đi học, nên chỉ dặn dò bảo Thu Cúc và Thiên Vũ thường xuyên đến đây chơi.
Thiên Vũ và Thu Cúc vừa mới đi khỏi, ông Trung Dũng tò mò hỏi ông Lâm Phong: “Chủ tịch ! Tiếp theo ông định làm gì ? Thu Cúc đã yêu cậu Thiên Vũ rồi. Cậu Tuấn Nam không còn cơ hội nữa.”
“Tất cả đều phụ thuộc vào duyên số thôi.” Ông Lâm Phong cười đáp: “Tôi tin rằng thằng Tuấn Nam đã nhận được một bài học thích đáng và sâu sắc.”
“Ý của chủ tịch là chuyện xảy ra tại căn hộ của cô Trịnh Mỹ Dung vào chiều hôm qua ?” Ông Trung Dũng chỉnh lại gọng kính, mắt dò xét biểu hiện biến hóa trên khuôn mặt ông Lâm Phong.
“Thằng Tuấn Nam sẽ không còn bị Trịnh Mỹ Dung lừa dối và điều khiển nữa. Bây giờ thằng Tuấn Nam đã hiểu ra rằng người con gái mà nó tin tưởng và yêu thương hơn bốn năm qua, chỉ là một người đàn bà hư hỏng và hám của.” Ông Lâm Phong nhấp một ngụm cà phê, cười nói.
“Nếu cậu Tuấn Nam không tiếp tục quan hệ với cô Trịnh Mỹ Dung, ông chủ định tác hợp cậu ấy với ai ? Chẳng lẽ chủ tịch định…….” Ông Trung Dũng bỏ dở câu nói.
“Cậu đừng nói lung tung.” Đoán được ông Trung Dũng định nói gì, ông Lâm Phong ngắt lời: “Tôi không phải là một người cố chấp, đã làm sai rồi lại sai thêm. Thằng Thiên Vũ đã yêu Thu Cúc và Thu Cúc cũng yêu nó. Tôi làm sao có thể chia cắt mối lương duyên tốt đẹp của hai đứa.”
Ông Trung Dũng mấp máy môi, định lên tiếng hỏi, nhưng biết ông Lâm Phong đã có chủ ý trong đầu, nên lại thôi. Ông Trung Dũng đang chờ nghe ông Lâm Phong nói tiếp.
“Thằng Tuấn Nam sẽ không còn cô đơn lâu nữa đâu. Bên cạnh nó đã có một cô gái khác rồi.”
Ông Trung Dũng kinh ngạc, mở to mắt nhìn ông Lâm Phong. Đầu ông mù mờ không hiểu gì cả.
Như hiểu ông Trung Dũng đang nghĩ gì, ông Lâm Phong giải thích: “Thu Cúc có một cô bạn thân tên là Thu Phương đúng không ?”
Ông Trung Dũng gật đầu.
“Thu Phương là một cô gái năng động, nhiệt tình và tốt bụng. Tôi tin chắc rằng thằng Tuấn Nam sẽ sớm có tình cảm với Thu Phương.” Ông Lâm Phong mỉm cười, tự tin nói ra dự đoán của mình.
Ông Trung Dũng dùng ngón trỏ đẩy gọn kính lên trên. Tuy không mấy nghi ngờ đối với dự đoán của ông Lâm Phong, nhưng ông Trung Dũng vẫn thấy chuyện này rất bấp bênh. Chẳng phải ban đầu ông Lâm Phong cho rằng Tuấn Nam sẽ yêu Thu Cúc là gì ? Nhưng kết quả cuối cùng lại chuyển sang Thiên Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận