Hương Sắc Tình Yêu

Chín giờ sáng, tại biệt thự Lâm gia.
Ông Lâm Phong ngồi trong phòng làm việc, lắng tai nghe Phó giám đốc Trung Dũng báo cáo.
“Trịnh Mỹ Dung đang tìm cách tiếp cận Thiên Vũ ?” Nhìn mấy bức ảnh chụp cảnh Trịnh Mỹ Dung đứng trước cổng trường Đại học Y dược, vẫy tay, mỉm cười, gọi Thiên Vũ và cảnh Trịnh Mỹ Dung đứng gần dựa sát vào người Thiên Vũ trong sân trường đại học, ông Lâm Phong cau mày tức giận.
“Đúng, thưa chủ tịch. Mấy bức ảnh này đã chứng minh tất cả.” Phó giám đốc Trung Dũng đáp như đinh đóng cột.
“Cô ta thật đê tiện. Cô ta chẳng những đã lừa gạt tình và tiền của thằng Tuấn Nam, bây giờ cô ta còn muốn lừa gạt tình cảm của thằng Thiên Vũ nữa.” Ông Lâm Phong đập bàn: “Tôi nhất định không thể để cho cô ta tự tung tác như thế được.”
“Chủ tịch định làm gì ?” Phó giám đốc Trung Dũng lo sợ nhìn khuôn mặt tức giận của chủ tịch Lâm.
Ông Lâm Phong gõ năm đầu ngón tay xuống mặt bàn gỗ, dáng vẻ suy tư: “Nếu tôi hẹn gặp mặt và trực tiếp yêu cầu cô ta rời xa thằng Tuấn Nam, cảnh cáo cô ta không được phép tiệp cận thằng Thiên Vũ, chẳng khác nào tôi tự hạ thấp giá trị của mình.” Ông Lâm Phong cười, thâm thúy nói tiếp: “Ngược lại, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi sẽ để cho bọn trẻ tự quyết định tương lai của mình. Tôi tin rằng thằng Thiên Vũ không phải là một thằng ngốc giống như Tuấn Nam. Hiện giờ, nó đang trong giai đoạn tìm hiểu Thu Cúc. Nó sẽ không để ý đến Trịnh Mỹ Dung đâu.”
“Chủ tịch !” Ông Trung Dung sửng sốt kêu lên: “Nếu cậu Thiên Vũ yêu cô Thu Cúc và cô Thu Cúc cũng yêu cậu Thiên Vũ. Vậy còn cậu Tuấn Nam ? Ông chủ định làm gì cậu ấy ?”
Ông Lâm Phong thở dài bất lực, mệt mỏi nói: “Ban đầu, tôi cũng cho rằng thằng Tuấn Nam sẽ sớm bị Thu Cúc chinh phục, và không tiếp tục sống sai lầm nữa. Nhưng mà không ngờ, nó vẫn tự đưa mình vào vũng bùn không có lối thoát.”
Ông Trung Dũng không nói gì. Ông im lặng lắng nghe tiếng thở dài mệt mỏi của ông Lâm Phong.
Thật lòng, ông Trung Dũng rất muốn san sẻ một phần nào đó khó khăn mà ông Lâm Phong đang gặp phải. Nhưng đây là chuyện riêng tư của các thành viên trong gia đình nhà họ Lâm, ông thấy mình không tiện xen vào.
………………………….
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi học, Thu Phương quyết định đến bệnh viện thăm bà Thu Hồng, tiện thể mua cho bà một vài thứ.

Hơn chín giờ sáng, Thu Phương đi xe đạp điện đến cổng bệnh viện Hoàng Lâm.
Thu Phương kinh ngạc và sửng sốt không dám tin, khi gặp Tuấn Nam trong tiền sảnh của bệnh viện.
Phải chăng đây là ông Trời đã lắng nghe tiếng cầu nguyện hằng đêm trước khi đi ngủ của mình ? Thu Phương sung sướng muốn reo ầm lên, mặt ửng hồng, trái tim hân hoan nhảy nhót.
“Chào anh ! Chúng ta lại gặp nhau !” Thu Phương cười tươi, chớp mắt nhìn Tuấn Nam.
Đang vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, Tuấn Nam giật mình, nhìn người con gái có khuôn mặt trái xoan, và nụ cười tươi mát như gió xuân trước mặt.
“À…chào em !” Sau mấy giây bất ngờ, Tuấn Nam lấy lại được tinh thần.
“Anh đến đây thăm mẹ Thu Cúc sao ?” Thu Phương vui vẻ, hỏi tiếp.
“À….ừ….” Tuấn Nam bối rối, đáp bừa.
“Cũng sắp muộn giờ làm việc rồi. Anh đi đây !” Tuấn Nam giả vờ nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, mỉm cười bảo Thu Phương.
“Vâng.” Thu Phương nuối tiếc vì không thể nói chuyện với Tuấn Nam thêm một lúc nữa.
Tuấn Nam nhanh chân rời đi. Hắn sợ nếu còn tiếp tục đứng ở đây, sẽ bị Thiên Vũ hay Thu Cúc nhìn thấy. Nếu điều này xảy ra, hắn biết phải ăn nói và giải thích thế nào. Kế hoạch vẫn chưa hoàn thành, hắn không thể thất bại được.
Thu Phương đứng nhìn theo hình bóng của Tuấn Nam. Đến khi không còn nhìn thấy được bóng dáng của hắn nữa, lúc này Thu Phương mới xoay người, chầm chậm bước đi. Tuy rằng đã để vuột mất cơ hội được tiếp xúc và gần gũi với Tuấn Nam, nhưng vô tình gặp Tuấn Nam ở đây, cũng khiến Thu Phương thấy vui lắm rồi.
Đi lên lầu hai, mở cánh cửa phòng 12A. Thu Phương trợn tròn mắt khi thấy không chỉ có một mình bà Thu Hồng và Thu Cúc ở trong phòng, mà còn có cả Thiên Vũ.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế ? Thu Cúc không biết rằng nếu để cả hai mỹ nam chạm mặt nhau ở đây, thì sẽ nổ ra xung đột lớn hay sao ?
“Thu Phương ! Đã đến rồi, sao không vào đây đi ? Cậu đứng ở ngoài đó làm gì thế ?” Nhìn cô bạn thân thập thò ngoài cửa, Thu Cúc không nhịn được tò mò, đã lên tiếng hỏi.
“Không, không có chuyện gì.” Thu Phương cười gượng, mở rộng cánh cửa, đi vào trong phòng.
“Bác Hồng ! Bác đã đỡ chút nào chưa ?” Thu Phương đặt một túi bóng xốp khá nặng trên mặt bàn gỗ, miệng tươi cười hỏi bà Thu Hồng.
“Bác khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn cháu.” Bà Thu Hồng mỉm cười, yếu ớt trả lời Thu Phương. Bà Thu Hồng rất vui vì ngày nào Thu Cúc, cùng Thu Phương và Thiên Vũ cũng đến thăm bà. Nghe được tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, bà thấy thật dễ chịu, cuộc sống đang dần khởi sắc.
“Chào anh !” Thu Phương liếc mắt nhìn Thiên Vũ, cố dò xét xem khuôn mặt quanh năm bao phủ băng đá kia có một chút tức giận nào không ?
Thu Cúc cau mày nhìn Thu Phương, cảm thấy cô bạn thân hôm nay có điều gì đó lạ lắm. Hình như Thu Phương đang giấu diếm chuyện gì đó thì phải ?
Thiên Vũ nhìn Thu Phương, không nói gì.
Thu Phương nuốt nước bọt, sợ hãi không dám nhìn vào đôi mắt xanh biếc như ngọc bích của Thiên Vũ.
Híc ! Mỹ nam này có nhất thiết phải dùng đôi mắt lạnh lẽo và vô cảm của mình để chiếu rọi vào người khác không ? Thu Phương vỗ vỗ ngực, thở phì phò như đứt hơi.
Thu Cúc càng nhìn Thu Phương càng thấy kì quái. Thu Cúc khẳng định Thu Phương chắc chắn đang giấu chuyện gì đó.
Nắm tay Thu Phương, Thu Cúc kéo đến góc phòng, nằm ở phía đối diện, cách xa chỗ Thiên Vũ đang ngồi và bà Thu Hồng đang nằm khoảng hai mét.

“Mày kéo tao ra đây làm gì ? Mày có biết mày làm thế, sẽ khiến anh Thiên Vũ và bác Hồng nghi ngờ không ?” Thu Phương càu nhàu, gỡ tay cô bạn thân ra khỏi cổ tay.
“Mày nói cho tao biết đi, mày đang giấu tao chuyện gì đó đúng không ?” Thu Cúc trầm giọng, hỏi nhỏ.
“Tao chẳng giấu mày chuyện gì cả. Mày đừng có tưởng tượng lung tung.” Thu Phương bực mình cự lại Thu Cúc.
“Mày không dấu tao chuyện gì, mà mày đứng thập thò trước cửa phòng bệnh, hơn nữa mày còn cố gắng dò xét biểu hiện trên khuôn mặt anh Thiên Vũ ?” Thu Cúc vạch tội Thu Phương.
“Tất cả đều không phải là do mày hại tao hay sao ?”
“Cái gì ? ” Thu Cúc chỉ ngón trỏ vào mặt mình: “Tao hại mày ? Mày có nói lộn không ? Tao nhớ là từ tối hôm qua đến giờ, tao mới gặp mày.”
“Thì đúng là như thế. Nhưng mà lúc nãy tao có gặp anh Tuấn Nam dưới tiền sảnh bệnh viện.” Thu Phương không để ý đến vẻ mặt xám xịt của Thu Cúc, đã huyên thuyên nói tiếp: “Dù mày có số đào hoa đi chăng nữa, cũng không nên chơi trò bắt cá hai tay. Mày có biết là….”
“Im !” Thu Cúc nóng nảy, cắt ngang lời nói của Thu Phương: “Mày nói rằng mày đã gặp Tuấn Nam dưới tiền sảnh bệnh viện ?”
“Đúng. Tao gặp anh ấy lúc nãy.” Thu Phương bĩu môi, xì một tiếng.
Kì lạ nhỉ ! Rõ ràng là anh ấy không lên đây thăm mẹ mình, được hay anh ấy đến đây thăm một người khác ? Thu Cúc rơi vào suy tư, khuôn mặt phủ một lớp sương mỏng.
Thu Phương cho rằng Thu Cúc thật sự đang chơi trò bắt cá hai tay, đã tốt bụng khuyên can: “Mày không nên làm thế. Dù sao thì mày cũng nên chọn một trong hai người thôi. Đừng nên bắt cá hai tay. Nếu không, mày sẽ không có được bất kì một ai đâu.”
Thu Cúc dở khóc dở cười, bực mình vỗ mạnh vào vai Thu Phương: “Mày đang nói cái quái gì thế hả ? Tao đâu có phước như mày nghĩ.”
Thu Phương nhăn nhó kêu đau, tức giận mắng Thu Cúc: “Mày còn nói nữa. Nếu hôm nay biết anh Nam sẽ đến thăm bác Hồng, thì mày nên hẹn anh Vũ vào buổi chiều chứ ? Tại sao mày lại hẹn hai anh ấy cùng đến thăm bác Hồng vào buổi sáng ?”
Thu Cúc tròn xoe mắt nhìn Thu Phương. Mất gần một phút, Thu Cúc mới hiểu được nguyên nhân vì sao Thu Phương lại cư xử một cách kì lạ và bực bội với mình như thế. Hóa ra cô nàng đang hiểu lầm mình đang chơi trò bắt cá hai tay.
Thu Phương cười khổ, giải thích: “Mày nghe cho rõ đây ! Giữa tao vào anh Thiên Vũ cùng anh Tuấn Nam chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần. Sáng nay tao không hề hẹn gặp anh Tuấn Nam đến bệnh viện thăm mẹ tao. Hơn nữa anh Tuấn Nam đến bệnh viện không phải thăm mẹ tao, mà là thăm một ai đó.”

Thu Phương thấy mình đã trách oan Thu Cúc, vội nắm lấy tay Thu Cúc, miệng cười khì khì: “Mày đừng trách tính cách bộp chộp của tao nhé !”
Thu Cúc phì buồn cười. Thu Cúc làm sao có thể trách cô bạn thân, ngược lại còn phải cảm ơn Thu Phương đã quan tâm và nghĩ thay ình.
Bà Thu Hồng loáng thoáng nghe câu được câu mất. Bà không hiểu người con trai tên là Tuấn Nam mà Thu Phương nhắc đến là ai, mà có vẻ như thân thiết với Thu Cúc lắm. Bà Thu Hồng liếc mắt nhìn Thiên Vũ, bà tự dưng thấy lo sợ vu vơ.
Thiên Vũ chỉ cần nghe đôi ba câu trao đổi giữa Thu Cúc và Thu Phương, đã hiểu rõ được toàn bộ câu chuyện. Là người thâm trầm, ít nói, mỗi lần nói bất cứ câu gì cũng được nghiền ngầm và suy nghĩ cẩn thận, nên tư duy của Thiên Vũ phát triển rất mạnh.
“Hai đứa đang nói chuyện gì, mà có vẻ bí mật thế ?” Bà Thu Hồng dịu dàng hỏi Thu Cúc và Thu Phương.
“Dạ, không có chuyện gì đâu ạ.” Thu Cúc và Thu Phương đồng thanh nói.
Bà Thu Hồng buồn cười. Dù biết con gái và cô bạn thân đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng bà cũng không ép hai đứa phải nói ra. Bà hiểu bọn trẻ không phải chuyện gì cũng nói với cha mẹ.
Thiên Vũ lẳng lặng nhìn Thu Cúc, không lên tiếng nói gì. Hắn đang lo lắng, đang bồn chồn trong dạ.
Thu Cúc là người con gái đầu tiên khiến hắn muốn tiếp cận, muốn tìm hiểu và gặp gỡ. Từng ngày trôi qua đi, hình bóng Thu Cúc đã dần in đậm trong tim.
Thu Cúc ngước mắt nhìn Thiên Vũ, trên môi nở một nụ cười tươi như hoa nở.
Thiên Vũ ngây ngẩy cả người, bất giác che miệng, mặt hơi ửng đỏ.
Bà Thu Hồng và Thu Phương liếc mắt nhìn nhau, cả hai trao đổi nhưng tia nhìn đầy ẩn ý.
Bên ngoài khung cửa sổ, nắng đã lên cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận