Buổi chiều, Thiên Vũ phải đi học, nên không thể cùng Thu Cúc và Thu Phương chờ bà Thu Hồng tỉnh lại để vào thăm.
Vừa đến cổng trường Đại học Y dược, chưa kịp tắt máy xe, một cô gái mặc váy màu xanh dương dài đến ngang gối, mái tóc màu hung đỏ uống cong dài đến ngang vai, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng nõn, vóc dáng thon gọn, cao và quyến rũ như một siêu mẫu, ngọt ngào gọi: “Anh Thiên Vũ !”
Sự xuất hiện của cô gái lạ mặt có sắc đẹp mặn mà, thân hình bốc lửa khiến sinh viên trường y ngẩn ngơ ngắm nhìn, trái tim si tình đang chơi điệu Valse trong lồng ngực. Các công thức hóa học và tên thuốc, đều bay sạch ra khỏi đầu.
Thiên Vũ tắt máy, dắt xe đi vào trong sân trường, không hề quay đầu lại nhìn xem cô gái vừa mới ngọt ngào gọi tên mình là ai.
“Anh Thiên Vũ ! Chờ đã !” Mỹ Dung hấp tấp chạy theo.
Mỹ Dung đứng chắn trước đầu xe Thiên Vũ, cười ngọt ngào, dịu giọng: “Anh không nhớ ra em là ai sao ?”
Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Mỹ Dung: “Tránh ra !”
“Anh Thiên Vũ ! Anh thật sự không nhớ ra em là ai sao ?” Mỹ Dung chớp chớp mắt nhìn Thiên Vũ.
Buổi tối hôm trước, được Thiên Vũ giải thoát khỏi tên đàn ông hơn 30 tuổi, Mỹ Dung đã rung động trước hành động nghĩa hiệp của Thiên Vũ. Hơn nữa cô ta bị hút hồn trước vẻ bề ngoài đẹp như thiên tiên, càng bị tính cách lạnh lùng, không để mình vào mắt của Thiên Vũ khiến cho động lòng. Cô ta quyết tâm phải có bằng được trái tim của Thiên Vũ.
Khi vô tình phát hiện ra Thiên Vũ là em họ của Tuấn Nam, cô ta đã ngay lập tức cố gắng tìm hiểu tất cả các thông tin có liên quan đến Thiên Vũ.
“Tránh ra !” Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh, thanh âm đã hạ lạnh đi vài phần.
Bọn sinh viên nam và nữ đứng cách xa mấy mét đều bị hàn khí tỏa ra từ cơ thể và giọng nói của hắn, khiến cho lạnh run, và rùng hết cả mình.
Thiên Vũ chẳng những có vẻ bề ngoài thuộc vào diện mỹ nam, tính cách lạnh lùng và vô cảm, học giỏi nhất khoa nội, hơn nữa đánh nhau cũng siêu chẳng kém.
“Anh Thiên Vũ !” Mỹ Dung nũng nịu gọi, người gần như đứng sát vào cơ thể Thiên Vũ.
Thiên Vũ hừ lạnh, nghiến răng: “Biến !”
Mỹ Dung giật mình, hốt hoảng vội lùi xa mấy bước.
Thiên Vũ dắt xe đi, bỏ mặc Mỹ Dung bẽ bàng và tủi nhục đứng một chỗ.
Bọn sinh viên nữ trong trường hả hê và cười thầm.
“Hừ ! Dám mơ tưởng đến Thiên Vũ ? Không có cửa đâu.” Nhiều cô sinh viên nữ trước khi bước vào lớp, đã buông lời đe dọa và cảnh cáo.
Sinh niêm nam lại thấy thương hại cho Mỹ Dung.
“Em tên là gì ?”
“Em là sinh viên năm mấy ? Đang học ở lớp nào ?”
“Em ở đâu, để anh đưa em về ?”
Thiên Vũ vừa đi khuất, có nhiều chàng trai đã vây lấy Mỹ Dung vào giữa, miệng ân cần hỏi han.
Vừa nhục nhã khi bị biến thành trò hề ọi người xem, vừa tức giận khi bị bọn sinh viên nam quấy rầy, Mỹ Dung hung dữ quát: “Biến hết đi !”
“Tránh đường !” Cô ta đùng đùng dùng tay gạt hai anh chàng sinh viên cao gầy sang một bên, giậm chân, ngoáy mông bỏ đi.
Phía sau nổi lên những tiếng huýt sáo, và tiếng sói tru của bọn sinh viên nam.
Bọn sinh viên nữ bĩu môi, mắng: “Lũ dê cụ !”
Bọn sinh viên nam phẩy phẩy tay, mắt vẫn mê đắm nhìn thân hình uốn ** và lắc lư đi như là rắn của Mỹ Dung.
Hai giờ chiều, Thu Cúc và Thu Phương được phép vào thăm bà Thu Hồng.
Bà Thu Hồng sắc mặt tái xanh, nhợt nhạt, môi nứt nẻ. Tuy vẫn còn yếu, nhưng bà vẫn nhận ra được con gái và Thu Phương.
“Chào mẹ ! Mẹ thấy trong người thế nào ?” Thu Cúc kéo ghế, ngồi cạnh mép giường bệnh, mắt lo lắng nhìn bà Thu Hồng.
“Mẹ thấy trong người khá hơn rồi.” bà Thu Hồng suy yếu nói, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Thu Cúc rơi lệ, siết nhẹ bàn tay mềm yếu của bà Thu Hồng.
“Tất cả đều đã qua hết cả rồi. Bác sĩ nói ca mổ đã thành công, từ nay về sau mẹ không cần phải lo lắng về căn bệnh của mình nữa.” Thu Cúc vừa cười vừa khóc.
Thu Phương đỏ hoe mắt, sụt sịt muốn khóc theo Thu Cúc.
“Sao hai đứa lại khóc, chẳng phải mẹ đã tỉnh lại rồi sao ?” Bà Thu Hồng mắng yêu con gái và Thu Phương.
“Vâng, chúng con sẽ không khóc nữa.” Thu Cúc lau lệ trên má, mỉm cười thật tươi.
Ánh nắng màu vàng nhạt hắt qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, tấm rèm cửa màu trắng bay bay trong gió. Mẹ con Thu Cúc cùng Thu Phương cười cười nói nói, âm thanh trong trẻo dễ nghe. Mùa xuân thứ hai đã đến với bà Thu Hồng, căn bệnh đã được đẩy lùi, từ nay bà có thể yên tâm sống, yên tâm lo bù đắp lại những vất vả mà Thu Cúc đã phải chịu đựng trong thời gian qua.
Chỉ tỉnh lại được một lúc, bà Thu Hồng lại chìm vào giấc ngủ sâu. Thu Cúc ngồi ngắm nhìn bà Thu Hồng ngủ, lòng thầm cảm ơn Chúa Trời đã lắng nghe tiếng cầu nguyện hằng đêm trước khi ngủ của mình.
Thu Phương ngồi bên cạnh Thu Cúc, tay vỗ nhẹ vào vai Thu Cúc.
“Chúng ta ra ngoài kia đi ! Hãy để ẹ cậu ngủ !” Thu Phương nói nhỏ.
“Ừ.” Thu Cúc quén gọn chăn, mỉm cười dịu dàng nhìn bà Thu Hồng. Sau đó theo Thu Phương đi ra hành lang của bệnh viện.
Ngồi trên băng ghế nhựa, Thu Cúc mệt mỏi dựa đầu vào bờ tường.
“Cậu uống nước đi !” Thu Phương đưa cho Thu Cúc một lon nước ngọt mà buổi sáng Thiên Vũ đã mua.
“Cảm ơn cậu.” Thu Cúc đón lấy lon nước ngọt trên tay Thu Phương.
“Không biết chiều nay anh Thiên Vũ có đến đây thăm mẹ cậu không ?” Thu Phương vô tình hỏi.
“Mình không biết. Anh ấy còn bận học, làm sao lúc nào cũng có thời gian rảnh rỗi đến đây thăm mẹ mình.” Thu Cúc hơi buồn, thật lòng cũng không biết mình đang chờ mong điều gì. Hàng ngày được Thiên Vũ đưa đón, nói với nhau không quá mười câu. Thu Cúc không biết gì về Thiên Vũ, ngoài cái tên, và ngôi trường mà Thiên Vũ đang học.
“Cậu không mong chờ anh ấy đến đây thăm mẹ cậu sao ?” Thu Phương uống nước khoáng, phóng tầm mắt ra khoảng không trước mặt.
Hàng cây với những chiếc lá xanh biếc đang được ánh nắng mặt trời bao phủ, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua. Khung cảnh thật đẹp và nên thơ.
“Cậu lại đang thả hồn đi đâu thế ?” Thu Cúc hơ hơ tay trước mặt Thu Phương.
“Mình đang ngắm cảnh.” Thu Phương vẫn phóng tằm mắt ra bên ngoài hành lang bệnh viện.
Thu Cúc nhìn theo ánh mắt của Thu Phương. Thu Cúc nhanh chóng bị khung cảnh mùa thu cuốn hút, bị những chiếc lá vàng khiến cho ngẩn ngơ. Dù không phải là một thi sĩ, nhưng đã là con người ai cũng yêu cái đẹp.
Bốn giờ chiều, Thu Cúc cùng Thu Phương rời bệnh viện Hoàng Lâm.
Thu Cúc dù muốn ở bệnh viện chăm sóc bà Thu Hồng, nhưng nhiệm vụ là một quản gia không thể bỏ.
Thu Phương đã đi cả ngày, nên cần phải về nhà tắm rửa và ăn cơm tối.
Thu Phương chở Thu Cúc về nhà Tuấn Nam bằng xe đạp điện. Kể từ lúc gặp và ăn cơm trưa cùng Tuấn Nam, Thu Phương đã tương tư hình bóng của Tuấn Nam.
CÒN TIẾP
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...