Buổi chiều, lo dọn dẹp, sắp xếp và trang hoàng lại nhà cửa, lo chuẩn bị nấu bữa tối, Thu Cúc không có lúc nào rảnh để đi thăm bà Thu Hồng.
Năm giờ chiều, Thu Phương gọi điện cho Thu Hồng.
“Thu Cúc ! Cậu đi đâu cả ngày hôm nay mà không thấy ?” Thu Phương ngay câu đầu tiên đã đặt cho Thu Cúc một câu hỏi, giống hệt một bà mẹ trẻ khó tính.
“Ngày hôm nay mình bận.” Thu Cúc nhăn mặt đáp, giọng nói lảnh lót hơi cao của cô bạn thân khiến lỗ tai Thu Cúc lùng bùng, rung rung như vừa mới bị tiếng chuông đồng dội thẳng vào tai.
“Cậu bận làm gì mà mình đến tận nhà tìm cậu không thấy, đến bệnh viện thăm mẹ cậu cũng không thấy đâu ?” Thu Phương không nhịn được lo lắng, đã hỏi Thu Cúc một tràng dài.
“Mình vừa mới tìm được một công việc mới, nên khi dọn đi đột xuất quá, thành ra chưa kịp nói gì với bạn.”
“Cậu đã dọn đến sống cùng với chủ nhà mới rồi sao ?”
“Ừ.”
“Chủ nhà mới đó ở đâu, có bao nhiêu người, họ có đối xử tốt với cậu không ?”
Thu Cúc dơ tay đầu hàng trước những câu hỏi dài vô tận của cô bạn thân. Lần nào gặp nhau, hay gọi điện thoại cũng thế, Thu Phương luôn khiến Thu Cúc luống cuống, đầu ong ong, trả lời không kịp thở.
“Sáng ngày mai, hai chúng ta sẽ gặp nhau ở trường. Lúc đó mình sẽ kể cho cậu nghe. Còn bây giờ, mình bận việc rồi, mình phải cúp máy đây.”
“Khoan đã !” Thu Phương vội la lên, ngăn không cho Thu Cúc tắt máy.
“Còn chuyện gì nữa. Chẳng phải mình nói sáng ngày mai gặp mặt nhau ở trường rồi còn gì ?” Thu Cúc bực mình, nhay lỗ tai vì không chịu nổi giọng nói lảnh lót của cô bạn thân.
“Cậu nói rằng sáng ngày mai cậu vẫn đi học bình thường ?” Thu Phương tưởng mình nghe nhầm, nên muốn xác minh lại.
“Ừ.”
“Nhưng mà sáng hôm qua, cậu nói rằng sau khi tìm được một công việc mới, cậu sẽ nghỉ học cơ mà ?”
“Ban đầu mình cũng tưởng là như thế, nhưng khi nhận việc mình mới biết là người chủ nhà đi cả ngày đến tận tối mới về, nên không ảnh hưởng gì đến việc đi học của mình cả.”
“Tốt rồi !” Thu Phương reo lên: “Vậy là mình không còn phải buồn chán vì đi học có một mình nữa rồi.”
Thu Cúc mỉm cười theo bạn: “Nếu cậu đã biết rồi, thì mình có thể cúp máy được rồi chứ ?”
“Khoan đã !” Thu Phương dề dà: “Cả ngày mới gọi điện được cho cậu, cậu phải để mình nói vài câu nữa đi chứ ?”
“Cho mình xin. Mình còn phải làm việc, sáng mai gặp lại.” Thu Cúc nói to vào máy, sáu đó cúp luôn.
Đút điện thoại vào túi quần, Thu Cúc hì hục đẩy ghế sô pha vào gữa phòng khách.
Làm công việc dọn dẹp và trang hoàng nhà cửa mất cả buổi chiều, quần áo dính toàn bụi bặm và mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn dính mấy vết nhọ kéo dài từ sống mũi đến tận mang tai. Trông Thu Cúc này nhìn rất giống một con hề.
……………………..
Tám giờ tối, Tuấn Nam đi làm về.
“Xoạch !” Đút chìa khóa vào ổ, Tuấn Nam cởi bỏ giày, chân đeo bi tất đi vào trong nhà.
Tuấn Nam đứng giữa phòng khách, mắt ngơ ngác nhìn căn nhà của mình. Tuấn Nam tưởng rằng mình đã đến nhầm căn hộ của ai đó.
Trong phòng khách, ghế sô pha đã được thay tấm lót mới, tường nhà treo mấy bức tranh phong cảnh và sơn dầu, thảm trải sàn từ màu xám xịt chuyển sang màu xanh nhạt, trên trần nhà treo nhiều chùm đèn màu trắng có gắn những chiếc nơ làm bằng bông màu trắng sữa, trên bàn kính đặt một lo hoa cẩm chướng đang tỏa hương thơm ngát.
Tuấn Nam vuốt mặt, đứng bất động mất mấy phút mới xác định được rằng mình không có đến nhầm phòng.
Mở cửa phòng ngủ, mắt Tuấn Nam còn mở to hơn cả lúc nãy. Chăn chiếu, ga rải giường, mền, gối đều thay mới hoàn toàn, điều khiến Tuấn Nam không dám tin là Thu Cúc lại chọn màu hồng nhạt toàn bộ. Có nhầm lẫn gì ở đây không, hắn là đàn ông, không phải đàn bà, làm sao hắn có thể ngủ trên một chiếc giường có màu hồng nhạt chứ ?
Tuấn Nam liên tiếp vuốt mặt, luồn tay vào tóc, tức giận ném cặp táp lên giường, cao giọng quát to: “Thu Cúc ! Cô vào đây tôi bảo.”
Đang tắm trong phòng tắm, nghe tiếng quát của Tuấn Nam, Thu Cúc nói vọng ra: “Anh chờ tôi một chút, tôi ra ngay đây.”
“Cạch !” Cánh cửa phòng tắm mở ra, từ bên trong Thu Cúc bước ra ngoài.
“Chào anh ! Anh đã đi làm về ?” Thu Cúc mỉm cười, vui vẻ chào hỏi Tuấn Nam.
Tuấn Nam nhìn từ đầu xuống chân Thu Cúc.
Mái tóc ướt đang rỏ nước xuống cổ, trên người mặc bộ quần áo ngủ hình chú gấu trúc màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước hơi ửng hồng, nụ cười tươi rói trên môi khiến Tuấn Nam khó mà bộc phát tức giận, dơ tay đánh người được.
“Cô đã trang hoàng lại nhà cửa ?” Tuấn Nam nén giận hỏi Thu Cúc.
“Đúng, anh không thích sao ?” Thu Cúc chớp chớp mắt nhìn Tuấn Nam, chờ mong hắn khen tinh thần làm việc hết trách nhiệm của mình.
Chỉ tay lên giường, Tuấn Nam xa xầm mặt, gằn giọng: “Cô đã mua những thứ này ?”
“Đúng.” Thu Cúc dùng khăn bông màu trắng lau tóc, mắt cẩn thận dò xét biểu hiện trên khuôn mặt Tuấn Nam.
“Ai bảo cô mua chăn nệm, ga rải giường và vỏ gối màu hồng nhạt hả ? Cô có biết là tôi ghét nhất màu này không ?” Tuấn Nam không còn chịu đựng được nữa, đã tức giận mắng Thu Cúc.
Thu Cúc xụ mặt, buồn bã nói: “Tôi xin lỗi, để sáng ngày mai, tôi gọi điện bảo người ta đổi màu khác cho anh.”
Thu Cúc đi lướt qua chỗ Tuấn Nam đang đứng, tâm trạng không vui. Làm việc nỗ lực cả ngày hôm nay, Thu Cúc lúc nào cũng chờ mong khi Tuấn Nam đi làm về, sẽ nhìn thấy được khuôn mặt vui vẻ, và nụ cười trên môi hắn. Dù không được hắn khen ngợi, Thu Cúc cũng vui lòng, và thấy tự hào với những gì mà mình đã làm được. Thật không ngờ tên đàn ông không biết xấu tốt kia còn dám cao giọng mắng người.
“Hừ ! Biết thế mình mặc kệ không thèm làm gì cho hắn.” Thu Cúc căm tức, lẩm bẩm trong miệng.
Tuấn Nam bối rối, nhìn dáng vẻ buồn bã của Thu Cúc. Tự dưng Tuấn Nam thấy có lỗi với Thu Cúc. Mặc dù Thu Cúc mua phải màu mà hắn không thích, nhưng lẽ ra phải nhẹ nhàng nói rõ cho Thu Cúc biết, để lần sau Thu Cúc rút kinh nghiệm mới phải, đằng này lại trỉ trích nặng lời, như thể Thu Cúc cố tình chọc giận mình.
Tuấn Nam mệt mỏi, ngồi phịch xuống giường, tay vuốt nhẹ vào tấm ga rải giường mềm mại, thơm mùi vải vóc mới.
………………
Ngồi trên bàn ăn, Thu Cúc và Tuấn Nam không ai bảo ai câu nào. Tối nay, Thu Cúc đã nấu rất nhiều món ăn mà Tuấn Nam thích. Trong số những món ăn mà Tuấn Nam đọc cho Thu Cúc ghi vào một cuốn sổ có bìa màu đen, có nhiều món Thu Cúc không biết làm. Vì điều này, Thu Cúc đã phải mua một cuốn sách dạy nấu ăn về để nghiên cứu, học tập dần.
Nhìn những món ăn, thơm ngon hấp dẫn ở trên bàn, Tuấn Nam có cảm giác rất kì lạ. Đã bao lâu rồi, Tuấn Nam không ăn cơm cùng với gia đình, cũng không được ăn ngon như bữa cơm tối nay.
Cách ăn giống như là hổ đói, như sợ ai đó tranh giành mất phần ăn của Tuấn Nam, khiến Thu Cúc há hốc mồm, ngây người ngồi nhìn không chớp mắt, nhìn đến quên cả ăn.
Nếu lúc nãy Thu Cúc còn giận hắn không hiểu đạo lý, thì lúc này lại thấy thỏa mãn và vui vẻ. Ít ra tên xấu xa này cũng biết thưởng thức tài nấu nướng của mình.
Bữa tối, Thu Cúc nấu khá nhiều, tưởng rằng sẽ thừa, nhưng dưới sức ăn như là hổ đói của Tuấn Nam, chỉ còn lại mấy cái đĩa trống.
Đã nạp no căng cả bụng, Tuấn Nam mới ngẩng đầu, và mới để ý đến sự có mặt của Thu Cúc. Bắt gặp đôi mắt to tròn đen láy nhìn mình không chớp mắt, chiếc miệng anh đào khép mở, Tuấn Nam lúng túng uống một ngụm nước, rồi vội vàng đứng lên: “Cô dọn dẹp đi !”
Thu Cúc cười thầm, thích thú nhìn cách đi gần như là bỏ của chạy lấy người của Tuấn Nam.
Rửa bát đĩa, úp lên kệ, và dọn dẹp sạch bàn ăn trong bếp xong, Thu Cúc che miệng ngáp ngủ, chân liêu xiêu đi ra phòng khách.
Tuấn Nam nằm dài trên ghế sô pha, mắt nhìn màn hình Ti vi LG siêu phẳng hơn 30 inch.
Thu Cúc tiến đến góc phòng nơi dựng một chiếc giường đơn gập đôi. Chọn một góc khuất trong phòng khách, mang chăn nệm đặt trong tủ trong phòng ngủ, Thu Cúc chải trên bề mặt chiếc giường đơn, đặt gối, rồi nằm xuống. Chưa đầy hai phút sau, Thu Cúc chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuấn Nam chăm chú quan sát và nhìn ngằm từng động tác của Thu Cúc. Ban đầu, hắn cho rằng tối hôm nay cả hai sẽ ngủ chung một chiếc giường, và đến nửa đêm Thu Cúc lại chuồn ra nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách, nhưng không ngờ Thu Cúc đã mua ngay một chiếc giường đơn, rồi vô tư đi ngủ, mà không thèm để ý đến một mỹ nam như hắn.
Không nuốt nổi cục tức trong cổ họng, Tuấn Nam quyết định phải chọc phá Thu Cúc cho hả giận.
“Này ! Cô dậy đi !” Khoanh tay trước ngực, đứng nhìn khuôn mặt say ngủ của Thu Cúc từ trên cao, Tuấn Nam đá nhẹ vào chiếc giường đơn.
Thu Cúc hé mắt ra nhìn Tuấn Nam, miệng ngái ngủ hỏi: “Anh cần gì ?”
“Cô có thể vô tư đi ngủ như thế sao ? Chúng ta đã nói chuyện xong đâu.”
“Có chuyện gì để sáng mai hãy nói, bây giờ tôi buồn ngủ rồi.” Thu Cúc nhắm mắt lại, kéo chăn lên đến cổ.
“Dậy mau ! Khi nào chưa nói rõ ràng mọi chuyện, thì cô đừng hòng mà đi ngủ.” Tuấn Nam nổi nóng, đá liên tiếp vào chiếc giường đơn.
Thu Cúc tức giận, trừng mắt nhìn Tuấn Nam: “Anh vừa phải thôi chứ ? Anh có biết là tôi đã buồn ngủ lắm rồi không hả ? Nếu anh không ngủ được, thì hãy xem phim đến khi nào buồn ngủ thì hãy ngủ. Xin anh đừng làm phiền tôi.”
Thu Cúc kéo chăn kín đầu, quay mặt vào trong bờ tường, nhất quyết không chịu ngồi đậy để nói chuyện với Tuấn Nam.
“Cô….” Tuấn Nam nghiến răng, rất muốn giật tung chăn, lôi cổ Thu Cúc ngồi dậy. Trời ạ ! Đây là đạo lý gì thế, từ trước đến nay có mấy khi hắn phải nói nặng lời với một cô gái đâu. Tại sao kể từ lúc gặp Thu Cúc thì mọi thứ đều đảo lộn hết cả ?
Tuấn Nam khoanh tay đứng chờ xem khi nào thì Thu Cúc không chịu đựng được khí ngạt, phải mở chăn ra và chịu ngồi dậy nói chuyện với mình.
Thu Cúc quá mệt mỏi, làm việc cả ngày hôm nay đã lấy hết đi tất cả sức lực, cơn buồn ngủ chẳng mấy chốc lại kéo đến.
Năm phút sau, Thu Cúc nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, hơi thở đều đặn. Tuấn Nam vuốt mặt, bóp chán, chịu thua Thu Cúc. Xem ra dù có lôi được Thu Cúc ngồi dậy, thì ngay sau đó, cũng ngồi ngủ gật, lời nói từ tai nọ cho sang tai kia.
Trong ánh sáng mờ đục của căn phòng, khuôn mặt sau ngủ của Thu Cúc trông thật bình yên và thánh thiện. Tiếng hít thở đều đặn, nhịp nhàng của Thu Cúc hòa cùng với tiếng gió vi vu ngoài cửa sổ, tạo cho Tuấn Nam cảm giác thanh thản và an lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...