Hương Sắc Tình Yêu

Sáu giờ sáng, Tuấn Nam tỉnh dậy, mở mắt nhìn vào khoảng trống bên trong. Thấy bên cạnh trống không, và không có hơi ấm của con người, Tuấn Nam cau mày.
Đi chân trần ra phòng khách, Tuấn Nam bắt gặp hình ảnh ngủ co ro của Thu Cúc trên ghế sô pha.
“Điều này có nghĩa là cả đêm hôm qua, cô ấy ngủ ở đây.” Tuấn Nam nhếch mép, hai tay khoanh trước ngực.
Tiến gần đến ghế sô pha, Tuấn Nam dùng chân đá nhẹ vào người Thu Cúc: “Sáng rồi, dậy đi !”
Thu Cúc mở mắt, nhìn Tuấn Nam đang đứng khoanh tay trước mặt mình.
Không nói gì, Thu Cúc ngồi dậy. Vuốt tóc cho thẳng, đi đến góc phòng khách, ngồi xổm, Thu Cúc kéo khóa túi hành lý, mở ngăn đầu tiến, lấy khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải.
Tuấn Nam đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Thu Cúc là người con gái kì lạ nhất mà hắn từng gặp.
Thu Cúc đang đánh răng rửa mặt trước một tấm gương lớn trong phòng tắm, Tuấn Nam tự nhiên mở cửa bước vào.
Quẹt kem đánh răng vào bàn chải, hắn cùng đứng đánh răng với Thu Cúc. Hình ảnh này của hai người chẳng khác gì một cặp vợ chồng son.
…………………
Mở cửa tủ quần áo, Tuấn Nam loay hoay chọn một bộ đồ để mặc đi làm.
“Thu Cúc ! Cô chọn đồ giúp cho tôi !” Tuấn Nam đột nhiên nảy ra ý định hò sai vợ chưa cưới.
Thu Cúc không nói hai lời, bước đến gần tủ quần áo, bàn tay nhỏ nhắn lựa chọn từng bộ đồ, mắt chăm chú nhìn.

Tuấn Nam đứng khoanh tay bên cạnh, mắt chiêm ngưỡng ngắm nhìn Thu Cúc đang chăm chú chọn đồ ình.
Chưa đầy một phút, Thu Cúc chọn lựa được một bộ đồ ưng ý.
“Anh mặc bộ đồ này đi !” Thu Cúc đưa cho Tuấn Nam, chân định bước đi ra phòng khách.
“Khoan đã !” Tuấn Nam gọi giật lại: “Tôi muốn nhờ cô đeo hộ cà vạt.”
Thu Cúc nhướng mi, hoàn toàn không hiểu ông chủ mới của mình, sao lại yêu cầu mình làm những việc kì quái mà chỉ có vợ mới làm thế.
“Anh không thể thắt được cà vạt sao ?”
“Tôi không biết làm, nên mới phải nhờ cô.” Tuấn Nam nói dối không chớp mắt.
Thu Cúc thở dài, kiễng chân, tay giúp Tuấn Nam vuốt thẳng áo vét màu trắng. Vặn cổ áo sơ mi, luồn cà vạt vào cổ Tuấn Nam, Thu Cúc cẩn thận luồn vạt cà vạt qua nút thắt. Chỉnh lại cho thật phẳng, Thu Cúc hài lòng nói: “Xong rồi !”
Tuấn Nam đứng bất động trên nền gạch, cơ thể đông cứng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mùi hương hoa cúc, mùi nữ tính toát ra từ hơi thở, mái tóc, cơ thể Thu Cúc đã khiến lòng hắn thoáng xao động.
Thò vào trong túi áo khoác, lấy một tờ giấy, Thu Cúc đưa cho Tuấn Nam: “Đây là các điều khoản mà tôi muốn ăn cam kết khi tôi còn làm việc ở đây. Ngoài ra…” Thu Cúc đưa cho Tuấn Nam một tờ giấy thứ hai: “Đây là số tiền tôi đã tính, anh cần đưa cho tôi, để tôi đi chợ mua thực phẩm và các đồ dùng cần thiết.”
Tuấn Nam đọc các điều khoản ghi trên giấy của Thu Cúc. Đọc xong, hắn không biết là nên khóc hay là nên cười. Nếu hắn đồng ý kí vào tờ giấy này, chẳng khác gì hắn đang thuê một ô sin.
“Này cô ! Cô bảo tôi kí vào tờ giấy này, là ý gì thế ?”
“Anh không chấp nhận sao ?” Thu Cúc không hiểu, nhưng điều mà mình ghi ra đó thì có yêu cầu hay đòi hắn quá cao đâu, mà hắn không chịu chấp nhận: “Khi đi làm cho bất cứ gia đình nào, tôi cũng muốn thỏa thuận trước với họ.”

“Làm cho bất cứ gia đình nào, cũng thỏa thuận trước với họ ? Tôi thật sự không hiểu ý cô muốn nói gì ?”
“Ông lão đã thuê tôi đến đây giúp việc nhà cho anh, nên tôi muốn trước khi bắt tay vào làm việc, muốn anh biết trước để tránh xích mích về sau này.” Thu Cúc ngẩng mặt nhìn Tuấn Nam, nói ra suy nghĩ của mình.
Tuấn Nam vuốt mặt, kinh ngạc nhìn Thu Cúc: “Ông nội tôi nói rằng, tôi muốn tìm thuê một cô giúp việc ?”
Thu Cúc gật đầu: “Đúng, sáng hôm kia, tôi gặp một ông lão, ông nói rằng người chủ cũ của ông ấy đang tìm một người giúp việc. Thấy tôi vui tính và chăm chỉ, đã tốt bụng giới thiệu công việc này cho tôi, hơn nữa tiền lương trong vòng một năm tôi cũng đã nhận rồi.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Thu Cúc, và chứng kiến những việc mà Thu Cúc đã làm vào tối hôm qua, Tuấn Nam không cho rằng Thu Cúc đang nói dối.
“Lão già chết tiệt ! Dám đùa bỡn mình.” Tuấn Nam tức và hận ông nội đến nỗi muốn nhanh chóng lái xe đến biệt thự Lâm gia, để quát thẳng vào mặt ông Lâm Phong.
Hít một hơi thật sâu, cố đè nén phẫn nộ và tức giận trong lòng, Tuấn Nam nói: “Cô hoàn toàn tin vào những gì mà ông tôi nói sao ?”
“Đúng, ông lão là một người tốt.”
Câu trả lời của Thu Cúc, suýt chút nữa khiến Tuấn Nam chửu thành tiếng.
“Nếu tôi nói với cô rằng, ông tôi thuê cô đến đây không phải để làm người giúp việc, mà trở thành vợ chưa cưới của tôi, cô có tin không ?”
Thu Cúc trợn tròn mắt nhìn Tuấn Nam. Một lúc sau, Thu Cúc che miệng cười khúc khích: “Anh đừng đùa nữa có được hay không ? Bây giờ là thời đại gì rồi, mà anh vẫn còn đem chuyện hôn nhân đại sự cả đời ra để đùa giỡn ?”

Một ý nghĩ trong đầu Tuấn Nam chợt lóe. Lẽ ra hắn nhất quyết muốn nói rõ mọi chuyện cho Thu Cúc biết, nhưng Thu cúc hiểu lầm rằng mình được thuê đến đây để làm người giúp việc có lợi cho hắn hơn. Nghĩ đến những ngày sắp tới, nhà cửa được lau chùi và dọn dẹp sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng được giặt tẩy, là ủi cho phẳng, được ăn những bữa cơm ngon miệng và nóng sốt, tự nhiên khóe môi hắn cong lên.
“Này anh ! Anh có thể kí tên vào tờ giấy ghi các điều khoản của tôi được chưa ?” Thấy hắn đứng thần người, mà không chịu kí tên ình, Thu Cúc lên tiếng nhắc nhở.
Tút bút máy ra khỏi túi áo vét màu trắng, mở nắp, hắn kí doẹt trên tờ giấy.
Thu Cúc sung sướng, vui vẻ lấy lại tờ giấy.
“Còn số tiền đi chợ và mua dụng cụ trong nhà ?” Thu Cúc chỉ tay vào tờ giấy thứ hai trên tay hắn.
Tuấn Hùng đọc một loạt các thứ mà Thu Cúc đã cẩn thận, nắn nót ghi trên tờ giấy ô ly. Hắn không nhịn được cười, con nhóc này mắc bệnh nghề nghiệp quá nặng. Xem ra Thu Cúc đã từng đi làm quản gia cho người khác, nên mới chuyên nghiệp như thế này.
Tuấn Nam mở ví, đưa cho Thu Cúc một xấp tiền, cùng một tấm thẻ ATM.
“Cô cầm lấy số tiền và tấm thẻ ATM, mã số tôi đã ghi trên tờ giấy. Nhớ là đừng đánh mất. Nếu không, tôi sẽ bắt cô phải bồi thường gấp đôi.”
Thu Cúc gật đầu như giã tỏi: “Tôi biết rồi.”
Tuấn Nam vui vẻ, môi nở một nụ cười, tay sách cặp táp màu đen.
“Khoan đã !” Tuấn Nam vừa đi chớm ra đến cửa phòng ngủ, Thu Cúc gọi giật lại.
“Cô còn tôi kí vào tờ giấy gì nữa ?” Tuấn Nam quay lại, cau mày nhìn Thu Cúc.
Thu Cúc mở một cuốn sổ hình chữ nhật, có bìa màu đen. Ấn ngòi bút, Thu Cúc hỏi Tuấn Nam: “Anh có thể cho tôi biết, anh thích ăn gì được không ? Đồ uống mà anh hay dùng là gì ? Anh nói để tôi biết, tôi còn mua ?”
Nhìn cách hỏi giống như là phóng viên báo chí phỏng vấn của Thu Cúc, Tuấn Nam thấy Thu Cúc là một cô gái rất thú vị.
Tuấn Nam hắng giọng đọc một lô một lốc cho Thu Cúc chép.

Thu Cúc choáng váng, mắt trợn tròn nhìn ba trang giấy ghi chi chít, đồ ăn và thức uống mà Tuấn Nam thích. Này ! Hắn có phải là người không, tại sao hắn lại thích ăn nhiều như thế ?
“Sao rồi ? Cô ổn chứ ?” Tuấn Nam cười thầm, giả vờ bình thản hỏi Thu Cúc.
“Cảm ơn anh. Tôi không còn yêu cầu gì nữa.”
Nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, Tuấn Nam xách cặp táp đi ra phòng khách.
Ra đến cửa, Tuấn Nam dặn dò Thu Cúc: “Căn nhà này hiện giờ chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa, nên cô đừng đi đâu quá lâu.”
“Tôi biết rồi. Trưa nay, anh có về nhà ăn cơm không để tôi nấu ?”
“Không, chiều tối tôi mới về.”
Chờ Tuấn Nam bước vào thang máy, Thu Cúc mới đóng cửa.
“Hura ! May quá ! Hắn đi làm cả ngày mới về, trong khoảng thời gian này, mình có thể thoải mái làm những chuyện mà mình thích rồi.”
Mở túi hành lý, khoác tạm một chiếc áo tay dài mỏng màu xanh dương, đội mũ lưỡi trai trên đầu, quần ống rộng thùng thình giống như một tomboy chính hiệu, đeo gọn túi xách trên vai, đóng cửa, Thu Cúc đứng chờ trước cửa thang máy.
Sáng nay, Thu Cúc dự định sẽ đi siêu thị mua thực phẩm ăn trong vòng một tuần, mua máy hút bụi, mua giẻ lau nhà, mua giấy gián trang trí nhà cửa.
Xoa xoa hai tay vào nhau, khuôn mặt bừng sáng, đã lâu không được tự tay trang trí nhà cửa, nên Thu Cúc rất háo hức và chờ mong.
Cánh cửa thang máy mở ra, Thu Cúc vội bước vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận