Ánh sáng len vào căn phòng màu kem lạnh lẽo. Từng cơn gió rít thổi tung tấm rèm.
“Mình còn đến đó làm gì”
Khép đôi mắt mệt mỏi,Hào Thiên muốn tìm,một giấc ngủ,bình yên.
Đôi mắt khép lại,nhưng trong đầu anh,lại là mùi hoa oải hương nhè nhẹ đấy
8 năm Berlin xa xôi,vẫn không thể quên đi đứa bé đấy sao
“Đô La,Đường Đường bay chuyến bay 10 giờ rồi em,nhà họ đi lâu rồi”
Phải rồi,đi lâu rồi
Cô ta bỏ đi lâu rồi
Cô ta ở bên đó 8 năm rồi
Cô ta bỏ đi 8 năm rồi
Anh còn đi đến chỗ cô ta bảo anh chờ làm gì
Hào Thiên,anh có thấy không
Dù anh đến đó,cô ta không xuất hiện đâu
Dù anh đến đó,cô ta cũng không đợi anh đâu
Tại sao anh lại cứ đến
Nơi có một cô gái giơ chiếc camera,những ngón tay trắng muốt khẽ chạm màn hình,tất cả thu lại trong tầm mắt
Những xe cộ đông đúc,lao vội vã
8 năm trước cũng vậy,những tiếng còi,tiếng xe ing ỏi vang vào trong màng nhĩ mỏng manh
- Cậu cứ chụp mỗi một kiểu từ trên quán Teen nhìn xuống là như nào
Thy Thy chun mũi,cô bạn cô cứ chúi mắt vào chiếc điện thoại với tấm ảnh mà cô khen đã không biết bao lần. Nó nhiều quá khiến cô không còn muốn khen nữa
- Nó đẹp mà-Tiếng nói đều đều,đôi mắt Đường Đường không rời màn hình
- Đẹp cũng một vài lần thôi
Không gian lặng im,những ngón tay thon dài zoom to về một góc
Cô ấy ngồi đấy
Dưới đấy,cô bé mùa hè 8 tuổi đó bảo anh đợi cô bé
“Anh cứ đợi em ở đoạn đèn xanh đỏ,khi đi đến đó em sẽ kéo anh đi cùng luôn,bố mẹ nghe lời em mà”
Lời một đứa trẻ con,sao đến bây giờ anh vẫn nhớ từng chữ.
Anh đợi,anh đếm bao lần đèn xanh-đỏ chuyển màu
Nhìn về nơi ánh sáng chiếu rọi
Nơi ấy
Sáng quá
Sáng như ánh đèn pha năm đấy
“Không được,Đường Đường đã nói,mình không tin Đường Đường quên đã dặn mình đợi”
“Không được,mình tin Đường Đường,mình phải đợi Đường Đường”
Cậu bé vẫn đợi,máy bay đã cất cánh 8 tiếng
“Mình cứ ở đây,Đường Đường không nhìn thấy thì sao”
“Mình ra ngay đầu kia,nhất định em ấy sẽ thấy”
Cậu bé bước lên điểm giao ba đoạn đường
Chính là ở đây,dù cô ấy đến từ điểm nào,cô ấy sẽ nhìn thấy cậu
Đèn đỏ,đèn xanh
Những chiếc xe phát ra những âm thanh hoảng sợ
Những tiếng quát cậu bé đang chặn trước đầu xe họ
Ánh sáng chói lòa quá
Nơi đấy
Sáng quá
“Bim Bim”
“Bim Bim”
“Bim Bim”
Chiếc ô tô vẫn điên cuồng bấm còi
Cậu bé vẫn đứng đó,đôi mắt nheo lại,đôi tay nhỏ bé đưa lên vầng trán
“Bim Bim”
“Bim Bim”
“Bim Bim”
Ánh sáng ngày một gần cậu bé hơn,tiếng còi rít ngày càng to hơn,chói tai hơn
Tiếng phanh xe gấp gáp
Tiếng rít gấp gáp,đau đớn,kinh hoàng
Đôi đồng tử đỏ khép chặt
Ánh sáng ngày một chói lòa
“Nếu mình lùi lại,Đường Đường sẽ không thấy mình”
Chiếc xe lao lại gần hơn
Đau quá
Hết rồi
Không có ai đợi cậu bé cả
Kết thúc rồi
Đường Đường đi rồi
Có phải vì vết thương đấy,nên anh mới không quên được cô
Vì anh đau lòng nên mới không quên được cô
“Em có biết đợi em,tôi đã trải qua những gì không”
“Mà em vẫn không xuất hiện”
“Tại sao chỉ có cô ấy xuất hiện”
“Em đâu,tôi đến tìm em cơ mà”
“Tôi vẫn đến đợi em,em đâu rồi”
“Tôi bị đau mà,chiếc xe hất tôi sang một bên đường,tôi vẫn đau,đau lắm,vẫn chưa khỏi”
Những ngón tay trượt trên màn hình,dòng nhật kí hiện lên người vừa lên lạc gần đây nhất
“Cô gái tôi gặp,làm tôi nghĩ tới em”
“Em,đang làm gì rồi’
“Cô ta đang bắt tôi nhớ lại em,đối diện với em”
“Cô ta,giống em”
“Giống như tôi đang gặp em”
“Tôi…muốn gặp em”
“Tôi,tìm em ở đâu”
“Căn phòng rộng lớn,chỉ có mình tôi”
Anh sợ một mình
Anh sợ cô đơn tĩnh lặng
Anh muốn tìm một ai đó,nghe một ai đó nói
Chạm vào biểu tượng gọi,dòng chữ “Tóc vàng” chuyển sang chế độ đang gọi,ánh sáng xanh nhấp nháy
I found the way to let you leave
I never really had it coming
I can't believe the sight of you
I want you to stay away from my heart
“Nghe”
“Là tôi”
“Anh tự lưu tên anh rồi nên không cần giới thiệu”
“Tôi không nghĩ em vẫn để trong danh bạ”
Đầu dây bên kia hơi im lặng.
Đường Đường không mong gặp lại anh
Cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ liên lạc với anh
Số điện thoại đó,dù anh có tự lưu lại trong danh bạ,cô cũng sẽ nhanh chóng xóa
Nhưng…
“Vì thế,đừng đổi số”
Trong cô,một nừa lại lên tiếng,không muốn xóa số điện thoại này
“Có người bảo tôi đừng xóa”
“Tôi không nghĩ em nghe lời tôi”
“Tôi chẳng hiểu có người lấy số tôi”
“Muốn mời em Capuchino”
“Không phải khi nào mời mới gọi à”
Khóe môi Hào Thiên khẽ giãn ra.
Kí ức cô bé 8 tuổi,khiến anh buồn
Ánh đèn xe vụ tai nạn khi anh đợi cô,khiến anh đau
Trái tim anh,rất đau
Nhưng bây giờ,anh có thể mỉm cười
Trong lòng anh,thấy thanh thản
Trái tim anh,thấy bình yên
Cô ấy,khiến anh mỉm cười
“Em nhớ tới từng lời”
“Anh không gọi chỉ để nói chuyện với tôi chứ”
“Cũng có”
“Chuyện gì”
“Muốn em gửi cho tôi ảnh dưới thành phố em chụp”
Đường Đường hơi khựng lại
Đấy là kí ức riêng của cô
Đấy là khoảng trời riêng của cô
Anh ta,tại sao muốn đặt chân vào
Anh ta với cô,vốn cũng chẳng mấy tốt đẹp
Đừng nói thân thiết đến mức trao đổi ảnh
Chính anh,cũng không hiểu,tại sao anh lại muốn cô gửi
Chuyện anh muốn nói với cô,anh cũng không biết mình muốn nói gì với cô
Trong một giây,bức ảnh cô chụp trong điện thoại là thứ anh nghĩ đến
Giọng nói lạnh tanh
“Không”
“Sao thế”
“Nó là của tôi,anh thích thì tự ngắm tự chụp”
Cô ta như vậy đấy,có phải con gái không nhỉ
Nhưng…lại không khiến anh buồn
Nhưng…lại khiến anh thấy quen thuộc,thoải mái
Và….yên lòng
“Tôi muốn ngắm bây giờ”
“Liên quan tôi?”
“Em là người chụp”
“Ai chụp chẳng thế”
“Người đặc biệt chụp khác chứ”
“Anh thích tôi?”
“Phải rồi,tự dưng thích cái kiểu cụt lủn,xấc xược đấy của em”
“Tôi không nghĩ anh biết đùa”
“Em đánh giá tôi cao rồi”
“Tôi cúp máy đấy”
“Gửi cho tôi không mất miếng thịt nào của em đâu”
“Anh nghèo đến nỗi điện thoại không có Camera à”
Lần thứ hai,cô gái này gọi anh nghèo.
Rõ ràng trước khi nói chuyện,tâm trạng anh đang là tâm trạng người xem phim Hàn lãng mạn
Sau khi nói chuyện với cô gái này,anh rõ ràng là đang xem bộ phim hài nào đó mà anh cố kìm nén không phát ra tiếng cười.
“Vậy còn lúc đầu tôi nói gọi khi muốn hẹn em Capuchino,không đổi ý chứ”
“Tôi đồng ý lúc nào”
“Ngay lúc đầu em nhắc lại đấy thôi”
“-Muốn mời em Capuchino
-Không phải khi nào mời mới gọi à”
Đường Đường chán nản lắc đầu,bắt chữ anh ta làm gì,bây giờ có từ chối thế nào cũng là ngụy biện
“Thứ Ba tôi đến,em nhớ đến đấy”
“Tôi biết rồi”
“Nhớ ăn gì đi đấy”
“Anh đừng phung phí tiền điện thoại nữa tôi mới đi ăn được”
“Em cứ thế này rõ ràng đang quyến rũ tôi”
Đường Đường suýt sặc
Quyến rũ?
Anh ta nói quái gì thế
“Đi ăn đi,tôi gác máy đây”
“Chào”
Đường Đường,khiến anh bật cười
Cô ta đúng là đang quyến rũ anh thật đấy
“Tôi không nghĩ anh biết đùa”
Đùa
Anh đang đùa giỡn với cô ấy
Đúng là muốn đùa giỡn khi nói cô ấy đánh giá anh cao
Vì…
Trong tim anh,câu trả lời anh muốn trả lời cô ấy
Không phải thế
Anh muốn trả lời cô ấy
Anh không đùa
Điện thoại khẽ rung
Đôi môi nhếch cao
Chẳng phải anh vừa gọi,cô ta đã gọi lại cho anh
Không phải đổi ý rồi chứ
Hàng chữ nhấp nháy
“Bố”
Những ngón tay khựng lại
Anh nghĩ gì vậy,tại sao vội mặc định cô ta gọi cho anh
Khẽ nở nụ cười khẩy cho chính mình,anh lại mong cô ta gọi cho anh
Những ngón tay khẽ trượt qua bên nghe
“Con nghe”
“Con vẫn đang ở nhà sao”
“Vâng”
“Deman không nói với con về buổi ăn tối với Trịnh Hoàng sao”
Hôm nay,anh chưa đến công ty
“Con xin lỗi”
“Một tiếng nữa có mặt nhé”
“Vâng”
“Nhà hàng Hoàng Liên,có cần Deman đến đón con?”
“Con tự đi được”
Chiếc điện thoại nằm gọn trên giường sau đường lia của Hào Thiên
“Phải rồi,tự dưng thích cái kiểu cụt lủn,xấc xược đấy của em”
Khẽ cười khẩy,trong một giây,anh đã mặc định dòng chữ “Tóc Vàng”hiện lên người gọi
Anh sắp phải đi ăn tối với đối tác
“Còn em,tối nay em sẽ làm gì nhỉ”
Anh còn muốn biết cô ta đang làm gì cơ đấy
Những cơn gió nhè nhẹ vẫn đập vào cửa sổ,chiếc rèm vẫn theo gió rối tung
Một nơi ngoài cửa sổ
Nơi có ánh sáng
Đôi môi đẹp khẽ cong lên
Cô gái ấy,kì lạ thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...